Jump to content

Joker

Quản Trị
  • Joined

Files posted by Joker

  1. The Chronicles of Riddick (2004) là bộ phim khoa học viễn tưởng do David Twohy đạo diễn, là phần tiếp theo của bộ phim Pitch Black (2000). Câu chuyện xoay quanh nhân vật chính Riddick, do Vin Diesel thủ vai, một kẻ tội phạm nguy hiểm với khả năng vượt trội.
    Nội dung phim diễn ra trong một vũ trụ hư cấu, nơi Riddick bị săn lùng bởi các thế lực khác nhau, bao gồm cả một nhóm quân đội gọi là Necromongers, những kẻ muốn chinh phục và biến đổi các hành tinh. Riddick phát hiện ra rằng mình là một trong những người còn sót lại của một chủng tộc chiến binh cổ xưa và được giao trách nhiệm cứu vớt vũ trụ khỏi sự xâm lăng của Necromongers.
    Phim kết hợp giữa hành động, khoa học viễn tưởng và các yếu tố tâm linh, khi Riddick phải đối mặt với những lựa chọn khó khăn về danh tính và mục đích sống. Với những pha hành động mãn nhãn và một thế giới phong phú, The Chronicles of Riddick đã thu hút được sự chú ý của khán giả và mở rộng vũ trụ của nhân vật Riddick.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  2. Project A (1983) là một bộ phim hành động hài nổi tiếng do Jackie Chan đạo diễn và đóng vai chính. Câu chuyện diễn ra vào những năm 1900 ở Hong Kong, khi băng nhóm tội phạm đang hoành hành và gây rối loạn.
    Jackie Chan vào vai thanh tra hành động, người được giao nhiệm vụ duy trì trật tự và bảo vệ thành phố khỏi các băng nhóm cướp biển. Để hoàn thành nhiệm vụ, anh hợp tác với các đồng đội, bao gồm một người bạn thân và một nhân vật hài hước, tạo nên nhiều tình huống dở khóc dở cười.
    Phim nổi bật với những pha hành động mãn nhãn, đặc biệt là các cảnh đánh nhau và đuổi bắt, thể hiện khả năng võ thuật điêu luyện của Jackie Chan. Bên cạnh những màn hành động, Project A cũng có nhiều yếu tố hài hước, mang lại sự giải trí cho khán giả.
    Phim không chỉ thành công về mặt thương mại mà còn góp phần khẳng định phong cách độc đáo của Jackie Chan trong điện ảnh hành động.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  3. Project A 2 (1987) là một bộ phim hành động hài của đạo diễn và diễn viên Jackie Chan. Đây là phần tiếp theo của bộ phim Project A (1983). Câu chuyện diễn ra vào đầu thế kỷ 20, khi Jackie Chan vào vai nhân vật cảnh sát hành động Hong Kong, cùng với những đồng đội của mình phải đối phó với các băng nhóm tội phạm.
    Trong phần này, Hong Kong đang trong giai đoạn chuyển giao quyền lực, và cảnh sát phải chiến đấu với những tên cướp biển cũng như các thế lực ngầm. Phim nổi bật với những pha hành động đẹp mắt, các màn đánh nhau hoành tráng và sự hài hước đặc trưng của Jackie Chan.
    Nội dung phim tập trung vào cuộc chiến chống lại cái ác, tình bạn và sự hy sinh, cùng với những tình huống hài hước mà các nhân vật gặp phải trong hành trình của mình. Phim được yêu thích nhờ sự kết hợp hoàn hảo giữa hành động và hài kịch, cùng với phong cách đặc trưng của Jackie Chan.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  4. Blue is the warmest color (mà tớ sẽ gọi là Blue thôi) là một bộ phim lấy ý tưởng về đề tài đồng tính nữ. Là câu chuyện tình yêu được vun đắp bằng tất cả sự cuồng nhiệt nhất mà tuổi trẻ có thể có được
    Trong khi Adele mới 17 tuổi và vẫn đang loay hoay tìm ra con người thật của mình thì Emma - một sinh viên năm 4 với mái tóc ngắn màu xanh đầy cá tính và nụ cười ấm áp - đã giúp Adele khám phá ra bản thân thực sự là ai. 
    Với tớ, Adele là một con người vô cùng mạnh mẽ và có chút phóng khoáng của một cô gái Pháp điển hình. Từ cách buộc tóc cho đến khi ăn, nó không hề điệu đàng hay nhỏ nhẹ mà ngược lại: rất dứt khoát, không cầu kỳ, không chải chuốt. Nhưng thực ra, bên trong cô gái ấy vẫn ánh lên chút gì đó tự ti và dè chừng. Nó chất chứa trong những lần nói chuyện với bạn, Adele luôn cần họ nhắc nhở rằng mình xinh đẹp và tài giỏi để cảm thấy tốt hơn.
    Nếu như Emma có mái tóc xanh đầy ấm áp và nổi bật, thì điểm khiến tớ ấn tượng ở Adele lại là một mái tóc được buộc qua loa, chỉ xõa ra khi tâm trạng thực sự vui và cách liếm môi đầy ướt át trước khi hôn một người.
    Cũng giống như bất kỳ tình yêu nào khác, hai con người đến với nhau bằng sự đồng điệu về tâm hồn. Tớ nghĩ Emma và Adele cũng vậy! Một người dành thời gian của mình cho những quyển sách, người kia lại đắm chìm trong những bức tranh. Họ đều yêu thích nghê thuật và có một thế giới nội tâm phong phú. Chẳng thế mà Emma đã kết hợp giữa tình yêu hội họa và tình yêu cho Adele để hoàn thiện bức vẽ tốt nghiệp của mình.
    Thế nhưng... chuyện tình của hai cô gái ấy sẽ cuồng nhiệt mãi như vậy?
    Trong buổi party mừng lễ tốt nghiệp, hình ảnh Emma đã hiện lên với mái tóc ngắn hơn và màu xanh không còn nữa. Nó giống như một dấu hiệu gì đó báo rằng sự ấm áp đang phai nhạt dần. Điều đó càng thể hiện rõ ràng hơn trong ánh mắt lạc lõng của Adele ở bữa tối. Tớ đã cảm thấy được một nỗi cô đơn nào đó bao trùm nhưng vẫn mơ hồ không rõ vì sao.
    Vì sao lại là blue?
    "Blue" xuất hiện ngay từ cái tên của bộ phim, nó khiến cho tớ không khỏi tò mò. Tại sao lại là màu xanh dương? Tại sao không phải màu đỏ của đam mê hay một sắc màu nào khác?
    Rõ ràng là tình yêu của họ không chỉ chứa đựng 2 điều đó mà còn có cả những suy tư trầm lặng trong thế giới của mỗi người. Và xanh dương - sắc màu của ấm áp, dịu nhẹ và man mác chút buồn - mới có thể đem lại cảm giác gần nhất với tình yêu đó. Đấy là lý do màu xanh xuất hiện ở khắp mọi nơi, hầu như trong mọi khung hình, dần dần "xâm chiếm" bằng những sắc thái đậm hơn, tối hơn. Và hai nhân vật chính cũng theo đó trưởng thành hơn, trong chính tình yêu của mình và cả sau này...
    Một bộ phim dài và lặng lẽ
    Trong 3 tiếng: yêu cuồng nhiệt có, cãi vã có, những sự thay đổi có... Nhưng rốt cuộc đọng lại trong tớ là vẫn là một Blue man mác, lắng đọng và lặng lẽ:
    Sắc xanh dịu dàng
    Tiếng Pháp êm ái và quyến rũ
    Những cảnh cận và đặc tả được sử dụng liên tục (Biết là để nhấn mạnh cảm xúc nhưng tớ vẫn không hiểu được sao phải cần nhiều đến vậy? Nó khiến tớ cảm giác bị ngột ngạt).
    Và hầu như không có cả nhạc nền hỗ trợ nữa
    Tất cả những điều đó đã góp phần tạo ra cảm xúc chân thực và sự đồng cảm. Đấy mới là thứ níu giữ tớ xem phim chứ không phải bất kỳ yếu tố cao trào, giật gân, hài hước hay sự tò mò mà những bộ phim ăn khách thường có.
    Thực ra như bao câu chuyện tình yêu mà đúng không? Bắt đầu từ những ấn tượng, phải lòng, say đắm, cuồng nhiệt, bất hòa rồi tan vỡ. Nó cho chúng ta thấy là rằng một mối tình đồng giới cũng sẽ diễn ra như bất kỳ mối tình bình thường nào khác mà thôi. 
    Vậy nên, tình yêu đồng tính chẳng có gì là trái với tự nhiên cả, bởi cái gì trái với tự nhiên vốn dĩ sẽ chẳng thể xảy ra được.
    Nếu phim không có cảnh nóng thì sao?
    Thì chắc chắn nó sẽ chẳng thể chân thực và cảm xúc được đến thế.
    Tớ phải đặt ra câu hỏi này vì rất nhiều bài review nhắc đến bộ phim với những từ ngữ như: "18+", "cảnh nóng", "gây sốc", "cấm chiếu"... một cách không thiện cảm cho lắm.
    Chẳng phải chúng ta vẫn hay tò mò về mối quan hệ của những người đồng giới, kể cả điều thầm kín nhất sao? Cũng chẳng dễ dàng gì mà diễn viên có thể lột tả được cảm xúc trong những cảnh như thế mà không ngượng ngùng hay gượng ép. 
    Tớ tin là mục đích cuối cùng của cảnh nóng trong Blue cũng chỉ để người xem thấy được cảm xúc nơi tình yêu của Emma và Adele, một cách chân thực và cao trào nhất mà thôi.
    Cảm nhận của phụ nữ về cơ thể của phụ nữ còn sâu sắc và gợi cảm hơn nhiều so với khi đàn ông nghĩ về họ.
    Đó là những gì một anh chàng đã nói tới trong buổi tiệc mừng tốt nghiệp của Emma. Một câu nói tưởng chừng như vu vơ nhưng sau những cảnh thân mật trong Blue, nó lại được khắc sâu và minh chứng rõ ràng hơn bao giờ hết.
    Bộ phim kết thúc khi Adele mặc chiếc váy màu xanh thật đậm, mái tóc xõa nhưng gọn gàng hơn, nhạc nền nổi lên và cô quay lưng lại với phòng tranh để bước tiếp... Cô ấy đã sẵn sàng cho một cuộc sống mới và chấp nhận những gì đã mất đi. Tớ nghĩ vậy!
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  5. “Stardust” được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết cùng tên của tác giả Neil Gaiman kể về chuyến phiêu lưu của Tristan Thorn. Để chinh phục trái tim của người chàng yêu, Tristant đã hứa sẽ bước vào lãnh địa ma thuật để đem về cho nàng ngôi sao băng đính ước.
    “Stardust” bắt đầu với cảnh quay ở làng Wall yên bình. Sở dĩ ngôi làng có cái tên như vậy bao quanh ngôi làng là những bức tường chắn để giữ cho người dân tránh xa một thế giới siêu nhiên đang tồn tại song song phía bên kia bức tường. Ở làng Wall có chàng trai trẻ Tristan, vì đã hứa với cô gái xinh đẹp nhất làng mà chàng thầm yêu trộm nhớ rằng chàng sẽ đem về cho cô ngôi sao băng, Tristan phải băng qua bức tường cấm và bước vào một thế giới bí ẩn đầy những câu chuyện ma thuật.
    Thế nhưng, khi đặt chân tới vương quốc ma thuật Stormhold, Tristan phát hiện ra ngôi sao băng không phải như chàng tưởng tượng mà là một cô gái trẻ xinh đẹp đang bị thương. Nàng đang bị các hoàng tử của vương quốc Stormhold truy sát để lấy được viên hồng ngọc đeo trên cổ nàng nhằm tranh giành ngôi báu, bị mụ phù thủy quyền năng Lamia tìm kiếm để moi lấy trái tim nàng nhằm lấy được sắc đẹp và tuổi trẻ vĩnh hằng. Như một định mệnh, Tristan trở thành người bảo vệ nàng thoát khỏi những kẻ thù nguy hiểm. Bằng trí thông minh của mình và sức mạnh của tình yêu mới, Tristan không những cứu được cô nàng sao băng xinh đẹp mà còn khám phá ra thân phận thật sự của chàng.
    Là một bộ phim phiêu lưu kể về những câu chuyện thần tiên, “Stardust” chứa đựng những yếu tố có thể mê hoặc khán giả mọi lứa tuổi vì ai cũng từng trải qua thời thơ ấu. Người xem sẽ có cảm giác trôi bồng bềnh trong làn gió mát của những vùng đất thần tiên và sắc màu lung linh của tình yêu. Có thể nói “Stardust” góp thêm vào danh sách những phim lớn trong năm - một tác phẩm sẽ níu chân khán giả cho đến khi đèn trong rạp bật sáng. 
    Motif của bộ phim không mới lạ, thậm chí thường thấy ở các câu chuyện cổ tích, thế nhưng vẫn truyền tải những thông điệp sâu sắc và phù hợp với thời đại cho dù thông điệp ấy không còn xa lạ: cái thiện luôn chiến thắng cái ác. “Stardust” dường như là sự kết hợp giữa tính tò mò ngây ngô của trẻ em và sự nhạy cảm của người lớn. Điều đó chính là mấu chốt tạo nên sức hút của bộ phim.
    Đạo diễn Matthew Vaughn vẫn giữ nhịp phim hành động nhanh. Ông chọn những vùng hoang sơ của xứ Ai-len và Scotland làm địa điểm quay phim. Do đó, khán giả sẽ bắt gặp những cảnh rượt đuổi trong hang đá dài và những khu rừng âm u. Ngoài việc chọn những cảnh hoang sơ làm địa điểm quay, các yếu tố khác như kỹ thuật dựng hình, thiết kế trang phục và hậu kỳ tạo cho bộ phim một gam màu trung cổ huyền bí. Cốt truyện, như bao câu chuyện dành cho trẻ em khác, hết sức giản dị, mạch lạc, có chính, có tà, kết thúc có hậu, nhưng người lớn khi xem phim sẽ chú ý thêm tình cảm của người làm phim bởi sự chăm chút, cân đối trong các tiết tấu, tình huống được thể hiện rõ.
    Mâu thuẫn vừa đủ, số nhân vật cũng vừa đủ để khán giả tập trung được tính cách cho chàng trai hậu đậu (Ben Barnes, một ngôi sao mới) và cô gái - ngôi sao băng xinh đẹp (Claire Dane, người đóng vai chính trong “Romeo và Juliet tân thời” năm 1997). Hai diễn viên trẻ này tuy không nổi bật lắm với vai diễn chính diện nhưng đóng rất ăn ý, khiến cho câu chuyện liền lạc và đầy những mơ mộng thần tiên đúng như ý đồ của đạo diễn.
    “Cây cổ thụ” gạo cội của Hollywood - Robert de Niro chỉ xuất hiện với tư cách khách mời đặc biệt với vai diễn thuyền trưởng Shakespeare của con tàu chuyên đi bắt sấm sét trên trời nhốt vào thùng để đem bán. Trong phim “Flawless” (1999), anh vào vai một nhân viên bảo vệ có đầu óc bảo thủ, sau một lần đột quỵ đã bị liệt và phải sống tại một chung cư toàn những người đồng tính sôi động. Lần này, vị “thuyền trưởng” de Niro bặm trợn, sát gái, phải gồng mình lên với vai trò xã hội của mình trong khi anh là một người đồng tính thích giả trang thành nữ. Anh đã hoàn thành xuất sắc vai diễn nhạy cảm của mình, không hề cường điệu trong từng pha diễn hài hước hết sức lý thú.
    Còn vẻ đẹp thanh lịch của Michelle Pfeiffer, “người mèo” nổi tiếng của phim “Batman trở lại” (1992) lần nữa được tôn vinh khi cô vào vai một trong ba mụ phù thủy độc ác săn tìm trái tim của ngôi sao băng. Bằng những cái cau mặt toan tính và các động tác hình thể vừa đẹp, vừa hiệu quả, mụ phù thủy ấy dù đã bị hàng trăm năm tuổi tác làm úa tàn nhan sắc vẫn có cái thần thái của người chinh phục con tim kẻ khác.
    Với hình ảnh đẹp lung linh, đồng cỏ xanh tươi bát ngát, đỉnh núi phủ tuyết trắng xa mờ, những tràng hoa vàng mơ màng... “Stardust” sẽ mang đến cho bạn cảm giác được sống trong thế giới thần tiên tuyệt vời.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  6. Murder on the Orient Express (1974) là một bộ phim trinh thám do Sidney Lumet đạo diễn, dựa trên tiểu thuyết cùng tên của Agatha Christie. Câu chuyện diễn ra trên chuyến tàu Orient Express, nơi thám tử lừng danh Hercule Poirot, do Albert Finney thủ vai, đang đi du lịch.
    Khi một hành khách giàu có bị giết hại trong toa tàu, Poirot được yêu cầu điều tra. Tất cả các hành khách khác đều là nghi phạm, và mỗi người trong số họ có động cơ riêng để muốn giết nạn nhân. Poirot lần lượt phỏng vấn từng hành khách, khám phá ra những bí mật, mối liên hệ và sự thật phức tạp giữa họ.
    Bộ phim nổi bật với kịch bản chặt chẽ, diễn xuất ấn tượng và không khí căng thẳng. Cuối cùng, Poirot đưa ra hai khả năng khác nhau về động cơ giết người, dẫn đến một cái kết đầy bất ngờ và đầy ý nghĩa về công lý.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  7. “LONGLEGS: Thảm Kịch Dị Giáo” là một trong những bộ phim kinh dị đang gây sốt tại Hollywood và sắp sửa đặt chân đến các rạp chiếu ở Việt Nam vào ngày 06.09.2024. Với sự kết hợp giữa yếu tố tâm lý căng thẳng và những chi tiết siêu nhiên, bộ phim đã nhanh chóng trở thành một cú sốc lớn cho các tín đồ yêu thích thể loại kinh dị. Phim được kỳ vọng sẽ mang đến cho khán giả một trải nghiệm điện ảnh không thể nào quên, với những tình tiết khiến người xem phải rùng mình.
    Bộ phim kể về một loạt vụ thảm sát khủng khiếp xảy ra tại bang Oregon, Mỹ, do một kẻ giết người hàng loạt bí ẩn có tên là Longlegs thực hiện. Những vụ án này không chỉ khiến các gia đình phải sống trong nỗi sợ hãi mà còn khiến FBI phải đau đầu trong việc tìm kiếm hung thủ. Longlegs không chỉ là một cái tên, mà còn là biểu tượng của sự tàn bạo và kinh hoàng.
    Trong “LONGLEGS: Thảm Kịch Dị Giáo,” nữ diễn viên Maika Monroe đảm nhận vai Lee Harker, một đặc vụ FBI trẻ tuổi với khả năng trực giác đáng kinh ngạc. Cô được giao nhiệm vụ điều tra một trong những vụ án bí ẩn nhất của FBI, liên quan đến một kẻ giết người hàng loạt tự xưng là Longlegs và theo tín ngưỡng dị giáo. Mỗi vụ án đều có những điểm tương đồng kỳ lạ: các nạn nhân đều là các thành viên trong cùng một gia đình và có một cô con gái có sinh nhật vào ngày 14. Mỗi hiện trường vụ án đều có một ghi chú mã hóa của Longlegs để lại, nhưng không có bằng chứng nào cho thấy có ai khác ngoài gia đình nạn nhân từng xuất hiện tại hiện trường.
    Bộ phim còn có sự góp mặt của Nicolas Cage, người giành giải Oscar, trong vai kẻ giết người hàng loạt Longlegs. Diễn xuất của Cage mang đến một hình ảnh sát nhân vừa hài hước, vừa đáng sợ, khiến người xem phải cảm thấy rùng mình. Sự kết hợp giữa Cage và Monroe tạo nên một màn trình diễn đầy kịch tính và ám ảnh, khiến người xem nhớ đến các nhân vật kinh điển trong các bộ phim như “The Silence of the Lambs.”
    Bộ phim được đạo diễn bởi Osgood Perkins, con trai của nam diễn viên Anthony Perkins, nổi tiếng với vai Norman Bates trong bộ phim kinh điển “Psycho” của Alfred Hitchcock. Perkins đã xây dựng cho mình một phong cách đạo diễn độc đáo, lấy cảm hứng từ David Lynch, tạo ra một không khí khó chịu và ngột ngạt trong từng cảnh phim. Những góc quay kỳ lạ và cách dàn dựng tinh tế của Perkins khiến cho “LONGLEGS: Thảm Kịch Dị Giáo” trở thành một bộ phim kinh dị tâm lý kinh điển, với cảm giác bất an thường trực.
    Nếu bạn mong đợi một bộ phim kinh dị với những cảnh hù dọa bất ngờ và giật mình như thường thấy, “LONGLEGS: Thảm Kịch Dị Giáo” sẽ mang đến một trải nghiệm khác biệt. Phim không hoàn toàn theo hướng truyền thống mà sẽ khiến bạn cảm thấy bất an với những trò đùa không phù hợp và sự tích tụ nỗi sợ hãi âm ỉ. Đây chính là yếu tố tạo nên sự độc đáo và hấp dẫn của bộ phim.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  8. Exhuma xoay quanh hai pháp sư trẻ là Hwa-rim (Kim Go-eun) và Bong-gil (Lee Do-hyun). Họ hợp sức với nhau để cứu lấy đứa trẻ sơ sinh của một gia đình người Mỹ gốc Hàn giàu có. Với sự hỗ trợ của bậc thầy phong thủy hàng đầu Kim Sang-deok (Choi Min-sik) và người khâm liệm Yeong-geun (Yoo Hae-jin), họ bắt đầu đào và di dời ngôi mộ để xoa dịu tổ tiên của khách hàng. Thầy phong thủy cảm nhận được một nguồn năng lượng tiêu cực và muốn từ chối công việc, nhưng với sự thuyết phục của Hwa-rim, cuộc khai quật bắt đầu. Tuy nhiên, trong quá trình đó, các thế lực tà ác bị giải phóng đã đe dọa tính mạng của gia đình khách hàng giàu có kia.
    Là một phim được sản xuất bởi Hàn Quốc nên mình thấy trong đó mang nhiều nét văn hóa châu Á. Bộ phim tinh tế khắc họa những phong tục tập quán truyền thống như việc tìm nơi an nghỉ cuối cùng cho người thân đã khuất hay quan niệm về trùng tang, ngũ hành tương sinh & tương khắc. Điểm đặc biệt là hình ảnh ma mị trong phim không hề rõ ràng, không giống như phong cách rõ ràng, hứa hẹn sự kinh hoàng của phim ma Âu Mỹ. Thay vào đó, bóng ma chỉ hiện hữu qua hình ảnh phản chiếu mờ ảo trong gương, ngọn lửa lập lòe hay thân hình mơ hồ, tạo nên một cái nhìn khác biệt, thúc đẩy sự sợ hãi từ sâu thẳm trong tâm trí mỗi người xem. Việc quật mộ không chỉ được thực hiện một lần, mà là rất nhiều lần, cứ mỗi nhát xẻng là mình lại giật mình một gần bởi sau lớp đất lạnh lẽo chính là những bí mật khủng khiếp đang bị chôn vùi.
    Kịch bản của phim được đầu tư chỉn chu, chia hồi rõ ràng và dĩ nhiên là càng về sau mọi thứ càng căng thẳng, dồn dập cùng nhiều cú lật khiến khán giả chỉ biết vừa ngạc nhiên nhưng cũng phải vừa nép mình, bám chặt vào tay ghế để vơi đi nỗi sợ đang dâng trào. Ban đầu chỉ là lần quật mộ bình thường, khá yên ổn, nhưng sau đó là vô số cú lật làm cho Khen Phim đi từ nỗi sợ này đến nỗi sợ khác, khi thì run rẩy chứng kiến nhân vật Hwa-rim một mình đối đầu với bóng ma đứng trước nhà kho, lúc khác lại phải che mắt bởi màn moi gan cực kỳ tàn bạo mà ác linh thực hiện.
    Exhuma thực sự tạo nên ấn tượng mạnh mẽ bởi sự tận tâm trong diễn xuất của toàn bộ dàn diễn viên. Từ người đào mộ, thầy phong thủy cho đến người khâm liệm, mỗi nhân vật đều thể hiện vai trò của mình một cách chân thực, tạo nên sự đồng lòng trong việc mang đến một câu chuyện hấp dẫn và thuyết phục. Đặc biệt, Yoo Hae-jin – một gương mặt quen thuộc với khán giả qua những vai diễn hài hước, trong phim này đã thay đổi hình tượng, chuyển sang một phong cách nghiêm túc hơn. Anh đã thành công trong việc khắc họa đặc trưng của một người làm nhiệm vụ khâm liệm, mang đến cho khán giả một trải nghiệm thú vị và không kém gần ghê rợn.
    Phần nghe, nhìn trong Exhuma thực sự tạo nên một không gian u ám, rùng rợn đến từng giây phút. Hình ảnh đen tối, nặng nề như đang giữ chặt lấy khán giả trong một thế giới đầy kinh hoàng và bí ẩn. Đặc biệt, âm nhạc càng làm tăng thêm sự ma mị, liêu trai. Những giai điệu dồn dập, đầy ám ảnh như đang khơi gợi sự sợ hãi từ sâu thẳm trong tâm trí mỗi người. Tất cả cùng tạo nên không khí của một bộ phim tâm linh, đưa khán giả vào trạng thái căng thẳng, hồi hộp đến những phút cuối cùng.
    Tóm lại, Exhuma không chỉ là một bộ phim kinh dị đơn thuần. Bộ phim đã thành công trong việc kết hợp giữa yếu tố kinh dị với văn hóa truyền thống châu Á, tạo nên một câu chuyện thú vị và đầy hấp dẫn. Diễn xuất của dàn diễn viên cùng với hình ảnh đen tối, âm nhạc ma mị đã tạo nên một không gian u ám, khiến khán giả không thể rời mắt.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  9. Body Double (1984) là một bộ phim kinh dị tâm lý do Brian De Palma đạo diễn. Nội dung phim xoay quanh một diễn viên đóng thế tên là Jake Scully, người bị ám ảnh bởi một người phụ nữ mà anh ta thấy trong một cuộc theo dõi. Khi phát hiện ra rằng cô ấy có thể là mục tiêu của một kẻ giết người, Jake quyết định điều tra và bảo vệ cô. Bộ phim pha trộn giữa yếu tố tội phạm, tâm lý và những tình tiết giật gân, cùng với các chủ đề về sự giám sát, sự thật và ảo giác.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  10. Cuộc đời có những thứ rất lạ, thứ mình tìm kiếm thì mãi không thấy, đến khi thấy mới biết nó ở ngay cạnh mình. Và có những khoảnh khắc, những cuộc hội ngộ đến bất ngờ ngay lúc mình đã buông bỏ không chờ đợi. Bộ phim này cũng là 1 điều bất ngờ cho những ngày xa nhà của poly. Bất ngờ nhìn thấy MV của bộ phim này được 1 fb share lại. Poly xem lại MV này phiên bản HD đẹp rạng rỡ đầy cảm xúc, thế là lật đật tìm lại bản phim 1990 mà nghiền ngẫm. Ai ngờ càng xem càng thấy hình như là có gì đó sắp đặt sẵn khi một mình ngồi xem phim này vào đêm 22/9/2018.
    A Moment of Romance 1990 – Thiên Nhựơc Hữu Tình, có vài chi tiết khiến poly phải tin là phim vận vào đời, đời mình như phim trong phim cũng có 1 cái sinh nhật, cũng là đêm người Hoa đốt đèn đón trung thu. Câu chuyện phim chẳng có gì mới đâu, nhưng đối với dân ghiền phim HK thì là 1 trời kỷ niệm, người cũ cảnh cũ câu chuyện xưa nhưng chắc chẳng bao giờ cũ đối với những thằng 7x 8x thẳng tính mê xe chỉ mong tìm được 1 người con gái chịu ngồi sau xe ôm mình và chịu được cái tính trời đánh thánh đâm của mình. Xem để thấy lại tiêu chuẩn nam nhi 1 thời sao mà đơn giản nhẹ nhàng chỉ cần mạnh mẽ và đàn ông là được. Chứ không như bây giờ miệng đời và lòng người khó lường quá.
    Và chuyện tình yêu nhẹ nhàng như con gió, ràng buộc nhẹ như mây, nhưng vấn vương mãi không thể chia lìa. Và nhiều khi nam nhi sẵn sàng đổ máu chỉ vì 1 ánh mắt, liều chết vì 1 nụ cười. Cuối cùng ngã xuống cũng chỉ vì nụ cười và ánh mắt đó. Ngoài ra, poly cũng mê mẩn cái không khí dậm chất HK trước năm 97 rất quen thuộc mà sau đó đã biến mất hoàn toàn trên màn ảnh khi HK được trả về cho TQ quản lý.
    Về phương diện làm phim, năm 1990 mà điện ảnh HK đã làm được kiểu phim này, nói cho mấy bạn trẻ dễ hình dung là 1 kiểu Fast and Furious phiên bản XHD HK ( dù phim HK có trước tận 11 năm). Sáng nay nói chuyện với mấy anh em trong đoàn phim Hậu Duệ Mặt Trời Vietnam mới nói xem mà khủng hoảng quá vì 29 năm trước mà HK đã quay được như vậy. Hiểu chuyện làm phim mới thấy mấy cảnh đua xe rồi đại cảnh quần chúng đua xe tải rồi set car mount kinh quá.
    A Moment of Romance 1990 – Thiên Nhựơc Hữu Tình quá thành công tại thời điểm đó, nhất là bài hát OST của phim mà dân 7x 8x chắc chắn nghe sẽ nhận ra ngay. Ai còn nhớ thì vào đây xem MV bản HD đẹp ngỡ ngàng
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  11. Hellu, tớ đã quay trở lại với một bài review phim “cũ” khởi đầu cho một năm mới rồi đây. What happened to Monday là một bộ phim hành động – giả tưởng của đạo diễn Tommy Wirkola, ra mắt vào giữa năm 2017, cùng thời điểm với siêu phẩm IT. Có lẽ chính vì vậy mà bộ phim này đã không may mắn và bị lấn át bởi sức hút và độ nổi tiếng ở các phòng vé của IT. Tuy nhiên, tớ không phải fan của phim kinh dị, vậy nên khi mà hầu hết mọi người điên đảo vì Pennywise thì tớ đã dành sự chú ý của mình vào What happened to Monday nhiều hơn (phần lớn là do cái tên khá ấn tượng). Sau khi xem trailer thì tớ thực sự thấy nội dung khá thú vị, tò mò muốn xem vô cùng và rủ luôn đứa em họ đi cùng. Thế nhưng, vì một vài lí do nào đó mà bây giờ tớ không còn nhớ rõ, lần xem phim ấy bị hoãn. Tớ cũng lãng quên luôn bộ phim này ngay sau đó .-. Giờ nghĩ lại thấy tiếc vì không xem nó sớm hơn huhu. Cơ duyên một lần nữa cho tớ gặp lại bộ phim là khi tớ search ‘Movies similar to Inception’ và ‘Mind blowing films’. Ừ thì What happened to Monday cũng không phải kiểu quá hack não như Inception, thế mà tìm tới tìm lui một hồi lại thấy luôn bộ phim mà mình lỡ lãng quên gần hai năm trước, thế là xem thôi!
    Ấn tượng đầu tiên của tớ về bộ phim này là cái tên. ‘What happened to Monday?’ – một câu hỏi đánh trúng tâm lí của bất kì người xem nào. Ai trong chúng ta chẳng ái ngại, thậm chí là lo sợ những áp lực của ngày thứ hai đầu tuần ; chẳng quyến luyến những cuộc vui ngày thứ bảy, chủ nhật. Khi xem phim rồi, bạn còn nhận ra cái tên chính là một kiểu chơi chữ, gắn liền với nút thắt chính của phim: sự biến mất kì lạ của cô chị cả Thứ Hai – Monday. Một cách đặt tên thông minh khiến cho phần nội dung phim càng trở nên lôi cuốn hơn bao giờ hết. Ấn tượng thứ hai là khi thấy Netflix hiện ra ở intro thì tớ có phần hào hứng, thiện cảm cũng như thêm kì vọng vào bộ phim này. Và nội dung mới mẻ của nó khiến tớ cảm thấy phim khá đáng xem, suy ngẫm.
    Mở đầu cho chuỗi ngày tháng bi kịch là thảm kịch đen tối: ô nhiễm môi trường, thiếu lương thực, bùng nổ dân số,... đều là viễn cảnh hoàn toàn có thể xảy ra trong tương lai gần nếu như loài người không biết bảo vệ và trân trọng những gì ta đang có. Phim lấy bối cảnh là tương lai khi thế giới mà chúng ta đang sống phải đối mặt với vấn nạn bùng nổ dân số khủng khiếp, cứ 4 ngày lại có thêm 1 triệu người được sinh ra. Năm 2030, gần 10 tỉ người phải chen chúc, dẫm đạp lên nhau mà sống. Hệ quả của việc gia tăng dân số này là nhu cầu tiêu thụ năng lượng, thực phẩm tăng chóng mặt. Tuy nhiên, vấn đề ô nhiễm môi trường đã khiến cho nền nông nghiệp bị tàn phá nặng nề, nạn đói tràn lan ở mọi nơi. Loài người buộc phải sử dụng thực phẩm biến đổi gen để duy trì sự sống, khiến cho cấu trúc gen của họ dần thay đổi: các ca sinh năm, sinh bảy xuất hiện ngày một nhiều. Nhân loại rơi vào một vòng luẩn quẩn và đứng trước nguy cơ diệt vong. Trước tình cảnh ấy, những kẻ nắm quyền lực đã tạo ra một điều luật có tên là Child Allocation Bureau (CAB), hay tạm dịch là Luật Phân bổ Trẻ em, dưới sự giám sát và điều hành, quản lí bởi Nicolette Cayman. Điều luật khắt khe này quy định mỗi gia đình chỉ được phép sinh một con, thậm chí quan trọng hơn cả Luật Nhân đạo: tất cả những đứa con thứ sẽ được đưa vào kho đông lạnh, chờ một ngày Trái đất phục hồi.
    Bảy chị em sinh bảy nhà Settman, mang những cái tên là từng thứ trong tuần (Monday đến Sunday) sống ở ngoại ô với người ông, và được huấn luyện để sinh tồn trong suốt nhiều năm, tránh khỏi điều luật của Chính phủ. Họ chỉ được phép ra ngoài một tuần một lần, vào ngày trùng tên họ, dưới danh nghĩa người mẹ đã mất Karen Settman, và phải hết sức cẩn thận để không bị phát hiện bởi hệ thống định vị nhân dạng của CAB. Tuy nhiên, một ngày, cô chị cả Monday – vốn là người nghiêm chỉnh và đúng giờ nhất, biến mất đầy bí ẩn sau buổi làm việc. Sáu cô em gái vừa phải tìm kiếm chị mình, vừa phải chống lại đội quân của Chính phủ.
    Bối cảnh là một chuyện, nhưng sức sáng tạo tuyệt vời và độc đáo nằm ở câu chuyện về bảy chị em sống dưới cùng một thân phận. Người xem sẽ phải băn khoăn về cách họ chia sẻ tất thảy những bí mật và chuyện riêng tư của mình với nhau, học cách điều hòa và tiết chế, đồng bộ mọi thứ để tạo ra hình ảnh một Karen Settman sao cho tự nhiên nhất, đại diện nhất. Thậm chí, cả vết thương của họ cũng phải y xì đúc. Vậy nên, sẽ ra sao nếu như một mắc xích biến mất? Khi Monday mất tích, các chị em mới nhận ra rằng họ không hoàn toàn thành thật với nhau. Chính vì lẽ ấy mà thân phận của họ bị phát hiện. Ai là kẻ đã tiết lộ thông tin, bán đứng gia đình. Và tương lai của họ sẽ ra sao?
    Sau cùng, bầu không khí chết chóc bao trùm lên nửa phần phim sau khi đã có người phải ra đi. Bảy người chỉ là những cô gái bình thường, không sở hữu kĩ năng nào quá đặc biệt. Dưới sức ép của Uỷ ban Phân bổ Trẻ em thì việc mất mạng cũng là điều tất yếu. Tuy nhiên, tớ vẫn luôn hồi hộp và mong chờ một tia hi vọng nào đó đến với các cô gái. Thật ra, khi xem phim, ta hoàn toàn có thể đoán ra kẻ đứng sau mọi chuyện là ai, nhưng ta vẫn sẽ tò mò về động cơ của người ấy, và vẫn đủ hứng thú để tiếp tục xem.
    Một điều làm tớ phải ngạc nhiên và cảm thấy khá thú vị là diễn xuất tuyệt vời của Noomi Rapace. Một người đảm nhận đến bảy vai diễn, xuất hiện trong cùng một khung hình. Diễn xuất tỏa sáng của cô đã làm nên một tuyến nhân vật vô cùng chỉn chu, có hồn. Nếu như James McAvoy đã khiến tớ ngả mũ nể phục khi diễn vai người bị đa nhân cách, một lúc có thể liên xoành xoạch thay đổi giữa 23 nhân cách, chẳng hạn như từ đứa bé 9 tuổi sang bà cô cầu toàn trong Split, thì Noomi Rapace cũng đỉnh không kém. Việc so sánh diễn xuất của họ là hoàn toàn không cần thiết, vì cả hai kì tài đều đã cống hiến, đảm nhận tốt vai diễn của mình và ghi dấu ấn trong lòng chúng ta với những cảm xúc vô cùng chân thực. Đối với Noomi Rapace, có thể nói cô đã đầu tư vào khâu phân tích nhân vật khá kĩ, và kết hợp cùng tài năng, kinh nghiệm của mình, đã tạo nên bảy cá tính khác nhau trong cùng một cơ thể một cách vô cùng tự nhiên chứ không hề gượng ép. Chỉ cần một vài động tác nhỏ, ánh mắt hay ngữ điệu, ta hoàn toàn có thể phân biệt được những cô gái vốn đã rất khác nhau về tính cách. Và dường như, mỗi cô gái đại diện cho cuộc sống của một con người trong một tuần vậy. Monday luôn nghiêm nghị, cầu toàn, khắt khe vì phải đối diện với áp lực công việc của thứ hai; Tuesday sống phóng khoáng, bất cần và nghiện hút ; Wednesday tràn đầy năng lượng và đam mê thể thao ; Thursday thì nổi loạn và luôn muốn thoát khỏi vỏ bọc Karen Settman ; Friday nhút nhát nhưng rất giỏi công nghệ ; Saturday thì yêu thích tiệc tùng của những tối thứ bảy thác loạn trong khi Sunday hiền lành, giàu lòng nhân đại diện cho ngày nghỉ bình yên. Nếu phải miêu tả diễn xuất của Noomi, có lẽ từ xuất thần là thích hợp hơn cả.
    Bên cạnh Noomi Rapace thì Glenn Close – diễn viên gạo cội đảm nhận vai ác nhân Nicolette Cayman cũng đã ghi dấu ấn khá tốt trong tớ. Bà diễn rất tròn vai, hoàn toàn lột tả được sự gian xảo, thâm hiểm và kiêu ngạo của một kẻ ác, một kẻ ngạo mạn. Tuy nhiên, bà ta không phải là phản diện một chiều hay mù quáng, việc làm của bà ta tuy phi nhân đạo nhưng cần thiết cho sự sống còn của nhân loại vào thời điểm ấy. Lý tưởng và mục đích tàn nhẫn của bà ta đã mang lại cho loài người bước khởi sắc trong việc kiểm soát dân số 30 năm sau. Thế nhưng, điểm khiến tớ là băn khoăn và chưa có lời giải thích thỏa đáng về thân phận của nữ ác nhân này và về Uỷ ban mà bà sáng lập. Cayman thực sự là ai và vì sao bà ta lại có quyền lực lớn như vậy, có thể hoàn toàn thao túng cục diện và che giấu hành vi của mình trong suốt nhiều năm liền?
    Về mặt hình ảnh – kĩ xảo – âm thanh, tớ cảm thấy khá ổn cho một bộ phim kinh phí thấp. Kĩ xảo của bộ phim khá tốt và chân thực so với mặt bằng chung của các bộ phim khoa học viễn tưởng, tuy chưa được đến mức xuất sắc nhưng đoàn làm phim đã khá chỉn chu, hoàn thiện khâu thực hiện. Màu của bộ phim khá tối, nhưng phù hợp với nội dung u ám của phim. Phim có nhiều phân cảnh khá kinh dị, như việc cắt ngón tay cả bảy chị em để đồng bộ vết thương, qua mắt CAB ; hay cảnh CAB dùng con mắt của Tuesday để vào nhà của các cô gái,... Điểm trừ của bộ phim có lẽ nằm ở những pha hành động quá nhanh, không mấy đặc sắc, và cái chết cũng diễn ra nhanh hơn tớ tưởng tượng. Bù lại thì phim có một vài twist hay ho và hiệu ứng âm thanh rất tốt. Tiếng súng, tiếng nổ, thậm chí cả tiếng gót giày cũng được chăm chút tỉ mỉ, tạo sự chân thực và phần âm nhạc đưa vào khiến tớ cảm giác khá rùng rợn. Nếu có cơ hội được xem ngoài rạp, có lẽ sẽ còn ám ảnh hơn nữa. Haiz, tiếc quá.
    Điểm cuối cùng làm tớ băn khoăn và cảm thấy chưa thỏa đáng là một vài “hạt sạn” trong phim, điển hình như thân phận của Cayman và tổ chức của bà. Nhưng mà yên tâm, khi xem phim các cậu sẽ bị cuốn vào mạch truyện lôi cuốn và gay cấn đến nghẹt thở chứ không mấy để ý vào những vẫn đề này đâu.
    Kết lại post, tớ highly recommend các cậu xem bộ phim này. Thứ nhất là vì phần kịch bản quá sáng tạo, mới mẻ và thú vị, không dựa theo bất kì một tác phẩm nào trước đó mà hoàn toàn là ý tưởng gốc. Cách xây dựng phim đan xen giữa quá khứ và thực tại cũng cho thấy sự tác động từ thuở thơ ấu lên các cô gái và đã giải thích được kha khá hành vi của họ. Bên cạnh đó, bối cảnh tương lai mà bộ phim mang đến vô cùng thực tế, hoàn toàn là chuyện có thể xảy ra, trở thành vấn nạn đối với tương lai gần của nhân loại. Thứ hai, các cậu sẽ hoàn toàn đổ gục trước diễn xuất tinh tế và tuyệt vời của Noomi Rapace trong vai cả bảy chị em. Điểm đáng khen thứ ba là kĩ xảo khá ok, thuyết phục. Cuối cùng, cũng là lời khen dành cho thông điệp mà bộ phim gửi gắm. Không chỉ đơn thuần là một phim viễn tưởng với những pha hành động như bao bộ phim khác, tác phẩm còn thành công mang đến ý nghĩa sâu sắc về tình người, tình gia đình. Bên cạnh đó, câu nói của người ông – Terry Settman: ‘Một điều xảy ra với một người, sẽ xảy đến với tất cả’ đã đặt ra một câu hỏi lớn về bản ngã. Karen Settman được tạo nên từ tính cách của cả bảy chị em: nhân ái của Sunday, tài năng vi tính của Friday,... Cô ta là một nhưng cũng là bảy người. Vậy nên nếu thiếu đi một người, cô ta sẽ ra sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như một người muốn thoát khỏi cái bóng của bảy người và lập gia đình? Khi ấy, thân phận của những người còn lại sẽ như thế nào? Hàng loạt câu hỏi chưa có lời giải đáp sẽ khiến các cậu phải vô thức suy ngẫm, càng ngẫm lại càng thấy sâu sắc. Đó mới chính là thành công lớn nhất của bộ phim khi đã để lại trong mỗi chúng ta biết bao băn khoăn về cái tôi của bản thân.
    Cuối cùng, cảm ơn các cậu đã đọc hết post này. Tương tác và cho tớ biết cảm nhận của các cậu nha. Chúc các cậu một thứ hai đầu tuần – thứ hai đầu tiên sau kì nghỉ lễ vui vẻ!
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  12. The Wolf's Call (2019), hay còn gọi là Le Chant du loup, là một bộ phim hình sự và hành động của Pháp, do Antonin Baudry đạo diễn. Phim xoay quanh câu chuyện về một thuyền trưởng tàu ngầm Pháp tên là Chanteraide (do François Civil thủ vai), người có khả năng nghe thấy và phân tích âm thanh dưới nước một cách xuất sắc.
    Nội dung phim bắt đầu khi một mối đe dọa hạt nhân từ một tàu ngầm Nga xuất hiện, làm tăng căng thẳng giữa các cường quốc. Chanteraide và đội ngũ của anh phải đối mặt với một tình huống khẩn cấp khi họ nhận được một tín hiệu không rõ nguồn gốc. Sự hoang mang và sự nghi ngờ bắt đầu len lỏi vào nội bộ, khi mà khả năng nghe của Chanteraide bị thử thách.
    Khi tình hình trở nên căng thẳng, anh phải cân nhắc giữa sự trung thành với cấp trên và bản năng bảo vệ mạng sống của đồng đội cũng như an toàn của đất nước. Bộ phim không chỉ đơn thuần là một tác phẩm về chiến tranh mà còn khai thác sâu vào tâm lý con người và sự căng thẳng trong các tình huống khẩn cấp.
    Với bối cảnh hấp dẫn và các yếu tố hành động gay cấn, The Wolf's Call đã nhận được sự đánh giá cao từ khán giả và giới phê bình, nổi bật nhờ cách xây dựng nhân vật và những tình huống kịch tính.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  13. Là bộ phim cuối cùng trong chuỗi ba bộ phim về Trả Thù của đạo diễn Chan-wook Park bao gồm Old Boy và Sympathy for Mr.Vengeance, Lady Vengeance có một sắc thái khác, đi ra ngoài mô típ trả thù của hai bộ phim trước, không còn quá bạo lực và đẫm máu, nó mang một ý thơ đầy tinh tế của sắc môi đỏ và khuôn mặt sơn đậm của nữ nhân vật chính, mà từ đó ta thưởng thức bộ phim theo một cách kì cục là nghe nhịp điệu phim và hài lòng rằng, công lý được trả, một cách rất Chan-Wood Park.
    Trong sáng và bồng bột, cô nữ sinh Lee Geum-ja (Lee Young-ae) trở thành tình nhân của thầy giáo Mr. Baek (Choi Min-sik), sau đso, cô bị buộc tội bắt cóc và giết chết một đứa trẻ 5 tuổi. Sự thật là Baek là một kẻ bệnh hoạn chuyên bắt cóc trẻ con và giết chúng. Lee Geum-Ja biết được điều đấy thì quá muộn, Baek uy hiếp con cô để bắt cô nhận tội. Từ đó, kế hoạch trả thù của cô được nhen nhóm và thực hiện từng bước từng buốc trong suốt quá trình ở tù cũng như ra tù.
    Bộ phim được cắt dựng theo từng lớp cắt đan xen giữa thực tại và quá khứ. Thực tại được bắt đầu từ khi cô ra tù, tại cổng tù, một cha đạo đến đón cô, mang cho cô đĩa đậu hũ như một nghi lễ gột rửa tội lỗi và trở về với đời thường, nhưng cô đã hất tung nó xuống đất. Một hành vi ám chỉ sự thay đổi, sự quyết tâm và sẵn sàng đối diện với cuộc đời đã vốn xấu xí trong mắt cô. Chính vì nó được đan xen như vậy, khiến ta đôi khi khá mất thời gian để nắm bắt, nhưng thủ pháp đó tạo nên cho ta những ý niệm về sự biến đổi, cũng như sự đối lập về quá khứ và hiện tại trong bản chất Geum-Ja. Vốn là một người ngây thơ trong sáng, tính tình tốt bụng, thông minh, luôn yêu thương chăm sóc và giúp đỡ bạn tù, cô được ra tù sớm trước thời hạn, tạo dựng được những mối quan hệ bền chắc với những người bạn tù. Nó hoàn toàn tương phản với một Geum-Ja trang điểm đậm, khuôn mặt lạnh, cứng cỏi, quyết đoán và trưởng thành.
    Những bộ phim về đề tài trả thù không hiếm, chính vì vậy, một kịch bản phim hay thì phải tìm được cách thức độc đáo trong việc trả thù, truyền tải được nỗi cay nghiệt của cuộc đời giáng xuống để ta nhận thấy việc trả thù đó là xứng đáng, là sự cứu chuộc giành cho kẻ đi trả thù, để ta theo chân họ, ủng hộ họ và nghiệm sinh chính cảm giác mà họ có. Old boy và Sympathy for Mr. Vengeance làm việc đó rất tốt, cho ta nhận thấy được nỗi đau tột cùng, lòng ham muốn trả thù tột độ. Lady Revengeance mềm mại hơn nhiều, vẫn theo chân cô để lấy lại sự công bằng vốn không bao giờ có ở đời, ta không cảm nhận được sự cay nghiệt của ân oán ở một mức độ cực độ. Chan-wook Park đã rất tiết chế tình tiết, để mọi thứ cứ đến dần dần từ từ, một dạng kể chuyện như đặt một tờ giấy thấm nước, đến khi tờ giấy ướt sũng, đó là lúc ta cảm nhận được cái ác trên khuôn mặt Baek, ta mới thấy cách trả thù của Geum-ja thật xứng đáng cho một kẻ có tội lớn như vậy.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  14. The Old Gun (1975), hay còn gọi là Le Vieux Fusil, là một bộ phim Pháp do đạo diễn Robert Enrico thực hiện. Phim diễn ra trong bối cảnh Chiến tranh Thế giới II, xoay quanh câu chuyện bi thảm của một bác sĩ và sự mất mát đau đớn mà ông phải chịu đựng.
    Nội dung chính của phim xoay quanh bác sĩ Julien Dandieu (do Philippe Noiret thủ vai), người sống yên bình cùng gia đình trong một thị trấn nhỏ. Khi Đức Quốc xã chiếm đóng, ông chứng kiến sự tàn bạo của quân đội và mất đi vợ và con gái trong một cuộc tấn công tàn ác.
    Bị thúc đẩy bởi nỗi đau và sự phẫn nộ, Julien quyết định trả thù. Ông sử dụng một khẩu súng cổ mà ông đã giữ trong nhiều năm, lên kế hoạch để tiêu diệt những kẻ đã làm hại gia đình mình. Phim thể hiện rõ ràng sự xung đột giữa con người và chiến tranh, cùng với những cảm xúc mãnh liệt về tình yêu, mất mát và sự báo thù.
    Phim không chỉ nổi bật với cốt truyện hấp dẫn mà còn với những hình ảnh đẹp và sâu sắc, cùng với diễn xuất xuất sắc của dàn diễn viên. Phim đã nhận được nhiều lời khen ngợi và được coi là một tác phẩm quan trọng trong điện ảnh Pháp.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  15. Sympathy for Mr. Vengeance công chiếu vào năm 2002, là phần đầu tiên trong Bộ ba Báo Thù- The Vengeance Trilogy của đạo diễn người Nam Hàn Park Chan Wook. The Vengeance Trilogy gồm có Sympathy for Mr. Vengeance (ngắn gọn là Mr. Vengeance), Oldboy, và Sympathy for Lady Vengeance (Lady Vengeance), với nội dung cùng về sự hận thù, bạo lực và tội ác. Tuy nói là ba phần song mỗi phim hoàn toàn độc lập về cốt truyện, và cái tài của đạo diễn Park là dù khai thác về cùng một chủ đề, sự thù hận trong mỗi phim lại thể hiện theo một cách khác nhau, không phim nào lặp lại phim nào.
    Trong ba phần Oldboy hay và nổi tiếng nhất. Chủ nhân giải Grand Prize Liên hoan Cannes năm 2004 được xem là niềm tự hào, một trong những kiệt tác xuất sắc nhất của nền điện ảnh Hàn Quốc. Nói ví von, Old boy giống cái cách một nhát dao sâu xoáy vào góc tối tăm, Lady Vengeance thì thiên về sự cứu rỗi, chữa lành trong tâm hồn, Mr Vengeance lại là một lát cắt nằm ngang về sự trả thù. Mr. Vengeance có lẽ chẳng thể bằng được Oldboy, nhưng so với phần cuối Lady Vengeance cá nhân tôi thấy cốt truyện Mr. Vengeance hay hơn. Nói vậy The Vengeance Trilogy phần nào cũng có giá trị riêng của nó và vô cùng đáng xem; nếu bạn muốn đổi vị với những tác phẩm tăm tối, lột tả trần trụi tính ác của con người, thì đây chính là ba gợi ý tuyệt vời dành cho bạn.
    Tội ác- trả thù, mối quan hệ nhân quả này là sợi chỉ xuyên suốt liên kết toàn bộ các tình tiết. Kẻ phạm tội ác dù bất kể mục đích nào, vô tình hay cố ý, đều phải hứng chịu trở lại sự trả thù đau đớn và tàn khốc, không nương tay, khi bạo lực chính là không khí, là hơi thở của câu chuyện. Bạo lực cũng đóng vai trò hệt như vậy trong hai phần còn lại. Mỗi cuộc trả thù tức là phải tắm trong máu, trên cả thể xác lẫn trong tâm hồn. Tha thứ dường như là điều không tưởng trong thế giới ấy. Tôi từng xem Lady Vengeance, về đoạn các phụ huynh đi trả thù kẻ đã sát hại con mình, tôi nhớ một lời thoại từ một người trong nhóm phụ huynh đó, với đại ý rằng: Việc trả thù này cũng chẳng thể nào làm cho con họ sống lại. Vốn dĩ là nhóm người phải phân vân giữa việc tự tay hành quyết kẻ thủ ác, hay giao hắn cho pháp luật trừng trị (tất nhiên chỉ ngồi tù). Thường thường câu thoại như thế rơi vào các bộ phim khác tức là lúc đấy nhân vật của chúng ta dao động rồi, tiếp đến đạo diễn sẽ cho trả thù là vô nghĩa, rồi thì mủi lòng,… nói chung đại loại như thế. Nhưng trong The Vengeance Trilogy điều đó là không tưởng! Sau đó nhóm phụ huynh cầm vũ khí, từng người từng người một bước vào đâm và chém tên sát nhân kia từng nhát một, tới tận khi hắn tắt thở. Tương tự hệt vậy trong Mr Vengeance, cuối phim khi Dong Jin đẩy Ryu xuống nước, ông biết thực tình cậu là một chàng trai tốt bụng và đáng thương, Ryu đã đối xử tốt với con gái ông và cái chết chỉ là tai nạn, thế nhưng trả thù vẫn phải vẫn phải tiến hành: Dong Jin cắt gân chân của Ryu và đẩy cho cậu chết chìm dưới nước.
    Mr. Vengeance khác hai phim kia ở chỗ quan hệ trả thù- tội ác chằng chịt phức tạp hơn. Không đơn thuần chỉ là tay đôi anh làm hại tôi tôi trả thù anh, Mr. Vengeance gồm nhiều các cuộc trả thù lớn nhỏ. Điều tạo sự khác biệt là đạo diễn Park Chan Wook không phán xét các cuộc trả thù đó là đáng hay vô nghĩa, những nhân vật không biểu lộ cảm xúc thỏa mãn hay hối hận. Những biểu cảm hết sức dửng dưng khi họ trả thù khiến ta rùng mình, và đau lòng hơn khi vòng tội lỗi ấy rất không đáng để xảy ra. Nguyên cớ gì đã châm ngòi cho lửa hận thù? Do Ryu bị điếc nên không thể nghe thấy tiếng kêu cứu của Yu Sun, hay bởi tình cảnh cậu quá hiểm nghèo mới đẩy cậu tới bước đường cùng phải đi bắt cóc. Hay giá như Dong Jin dành nhiều thời gian hơn cho con gái, dạy con biết bơi thì đâu đến nỗi bị chết đuối? Thế nhưng dù gì đi chăng nữa, chỉ một đốm lửa nhỏ cũng đủ để thổi bùng lên ngọn lửa. Ryu (vô tình) giết Yu Sun, Dong Jin giết Yeong Mi, Ryu giết đám buôn nội tạng vì cái chết của chị gái, Dong Jin giết Ryu, rồi rốt cuộc Dong Jin lại bị tổ chức chống chính phủ của Yeong Mi giết hại. Tội ác rồi trả thù, trả thù lại sinh tội ác, vòng luẩn quẩn ấy cuốn toàn bộ các nhân vật nhấn chìm sâu vào trong, để rồi kết cục cuối cùng tất cả không một ai còn toàn mạng.
    Mr Vengeance trải tông màu xám lạnh. Phim hầu như không có nhạc nền trong các cảnh quay, nên lúc nào cũng phủ một cái bóng hết sức lạnh lẽo. Phim có nhiều cảnh ghê rợn đòi hỏi thử thách thần kinh của bạn, ví như lúc hỏa thiêu bé Yu Sun sẽ thấy mồn một cánh tay bé cầm búp bê bốc cháy thành than. Rồi còn nhiều đoạn nữa thực sự tôi không tiện mô tả, thường thì những cảnh như vậy trừ những phim kinh dị nặng đô, phần nhiều các đạo diễn thường né tránh các cảnh như thế, không quay cận hay lướt qua luôn, thế nhưng cách làm của đạo diễn Park Chan Wook là… không nương tay. Mọi yếu tố đều phải đẩy tới tận cùng tăm tối, tấn công từ mọi hướng, nhiều nhất sao cho khán giả phải chịu đựng. Các góc máy đều chuẩn mực, hầu như không có cảnh quay thừa. Một vài tình tiết còn mang tính dự báo kết cục sau này của nhân vật. Ryu không dám nhảy xuống nước vì sợ nước cao quá đầu mình (thực ra do cậu tưởng mình vẫn còn bé như hồi xưa), kết cục Ryu bị cắt gân chân, chết chìm do chân không chạm xuống được đáy. Còn Dong Jin trước từng bị cứa một nhát dao lòng bàn tay trái, để lại sẹo dài, thì cuối phim bị thêm một vết nữa bên bàn tay phải, ông bị nhóm người dùng dao đâm chết.
    Các nhân vật diễn xuất ổn. Cũng khó đòi hỏi kịch tính như Choi Min Sik trong Oldboy hay Lee Young Ae trong Lady Vengeance, khi Mr Vengeance có nhiều tuyến nhân vật, mà các nhân vật phần lớn dửng dưng, không biểu đạt nhiều cảm xúc. Về diễn viên Hàn Quốc tôi chỉ xem phim điện ảnh, cũng ít nên không biết nhiều cái tên, cũng chỉ nhận ra được hai người. Một là Song Kang Ho, đây là một diễn viên gạo cội của điện ảnh Hàn, anh đóng nhiều phim có tiếng tăm, tôi từng xem có The Host với Memories of Murder. Người còn lại là Bae Doona, bởi cũng từng đóng trong The Host, và Cloud Atlas.
    Phim không có một chút sáng sủa nào hết, cũng như cả The Vengeance Trilogy đều tăm tối. Nếu bạn có hỏi tôi là đúc kết được gì ý nghĩa nhân bản, nhân tính, chút tốt đẹp hy vọng gì thì nói thẳng là không. Toàn bộ phim là bạo lực, trả thù và tội ác, ở cái kết chỉ còn lại nỗi đau. Bản thân tôi, tôi thích những phim độc ác và nghiệt ngã như thế, cái này thì điện ảnh Việt Nam tìm mỏi mắt hầu như chưa có (nguyên do vì sao thì dài dòng lắm, xin miễn bàn tới), còn điện ảnh Hàn Quốc lại rất nhiều tác phẩm hay. Xin chớ lầm tưởng phim Hàn chỉ toàn tình cảm yêu đương lãng mạn- mảng truyền hình thôi, thực ra các tác phẩm làm rạng danh điện ảnh Hàn lại thường là phim chiến tranh và phim hình sự tội ác.
    Những phim về cái ác mà nặng đô tất nhiên Hollywood cũng chẳng thiếu, phim Nhật thậm chí còn thẳng thắn hơn đến mức… quái gở (nói thật phim Nhật tôi xem không hợp). Phim Hàn cũng bạo liệt không kém cạnh, họ thường khai thác các chủ đề cưỡng hiếp giết người, bắt cóc, lạm dụng trẻ em, buôn bán nội tạng người, thậm chí có cả ăn thịt người và loạn luân.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  16. Trước thềm LHP Cannes 2015, tác phẩm giành Cành Cọ Vàng năm 1989 được xác nhận là phim tạo nên cách mạng cho phim độc lập hơn hai thập niên trở lại đây.
    Sex, Lies and Videotape (Tình dục, dối trá và băng video) là phim Mỹ ra mắt năm 1989. Cốt truyện kể về đôi vợ chồng đang bên bờ rạn nứt hôn nhân, bởi người vợ chưa bao giờ đạt cực khoái, còn chồng đổ lỗi vợ anh có vấn đề về chuyện chăn gối để đi ngoại tình với em vợ.
    Một ngày, bạn cũ của chồng đến sống cùng nhà. Người bạn này chuyên đi phỏng vấn phụ nữ về cuộc sống tình dục, rồi ghi hình lại vào băng video để về nhà xem nhằm tháo gỡ ẩn ức quá khứ. Mối quan hệ chồng chéo giữa bốn người và một máy quay phim dần hé lộ những bí mật cuộc sống.
    Phim đầu tay xuất sắc
    Trước khi làm Sex, Lies and Videotape, đạo diễn Steven Soderbergh cộng tác dựng phim ở Hollywood, không có bằng đại học, thường xuyên thất nghiệp. Trở về quê nhà sống lông bông một thời gian, Soderbergh nảy ra ý tưởng gốc rồi viết 100 trang kịch bản chỉ trong 8 ngày. Bộ phim được làm trong vòng một năm, ra mắt ở liên hoan phim độc lập Sundance năm 1989 và giành giải lớn nhất – Audience Award (Giải khán giả bầu chọn). Giải thưởng hàng đầu của liên hoan phim vừa thành lập không giúp ích nhiều cho nhà làm phim trẻ.
    Tháng tư cùng năm, phim được lựa chọn tranh giải chính ở LHP Cannes, rồi vượt hàng loạt tên tuổi gạo cội để giành giải Cành Cọ Vàng. Soderbergh trở thành nhà làm phim ít tuổi thứ hai giành giải này. Giới phê bình đồng thuận khẳng định: “Mặc dù tuổi đời còn trẻ (26), Steven Soderbergh đã chứng minh đẳng cấp bậc thầy cả về tay nghề điện ảnh lẫn sự chiêm nghiệm cuộc sống bằng một bộ phim già dặn về câu chuyện tình dục của con người”.
    Sau khi chiếu rạp rộng rãi, bộ phim có nhan đề nổi bật trở thành hiện tượng phòng vé. Phim có ngân sách một triệu USD thu về 24 triệu USD. Chưa có phim ngân sách thấp nào thành công tới vậy. Năm 2006, Viện phim Mỹ lựa chọn lưu trữ tác phẩm vì “thiết yếu về mặt văn hóa, lịch sử và thẩm mỹ”. Nhà phê bình Roger Ebert gọi Soderbergh là “khuôn mặt đại diện của thế hệ các nhà làm phim Sundance”.
    Sex, Lies and Videotape cũng là bộ phim giúp danh tiếng của liên hoan Sundance uy tín như hôm nay.
    Đạo diễn đổi đời
    Nhờ bệ phóng vững chắc, Steven Soderbergh trở thành đạo diễn nổi tiếng khắp Hollywood, được các hãng phim lớn như Universal hay Fox mời chào làm bom tấn. Cùng lúc, ông đều đặn sản xuất phim độc lập thu về các giải thưởng lớn.
    Năm 1998, nhà làm phim làm Out of Sight thành công, với sự tham gia của George Clooney và Jennifer Lopez. Năm 2001, ông làm tác phẩm hình sự giật gân - Ocean’s Eleven, với sự tham gia của George Clooney trong vai chính, thu về hơn 500 triệu USD toàn cầu.
    Cũng trong năm 2000 và 2001, ông ra mắt hai phim liên tiếp là Erin Brockovich và Traffic. Cả hai phim này giúp ông trở thành đạo diễn duy nhất nhận hai đề cử Oscar cùng năm ở hạng mục "Đạo diễn xuất sắc". Trong khi Traffic mang về cho Soderbergh “Đạo diễn xuất sắc”, Erin Brockovich mang về cho Julia Roberts giải Oscar "Nữ diễn viên chính xuất sắc".
    Năm 2011, nhà làm phim vẫn là tên tuổi ăn khách khi làm Magic Mike - bộ phim về vũ công thoát y do Channing Tatum đóng vai chính. Năm 2013, ông trở lại LHP Cannes với tác phẩm gai góc về đề tài đồng tính - Behind the Candelabra: My Life with Liberace. Bộ phim này sau đó cũng trở thành hiện tượng khi được phát trên sóng truyền hình HBO.
    Hai năm trước, đạo diễn mãn nguyện nói: “Tôi sẽ giã từ nghiệp làm phim. Tôi đã đạt đến mức độ, nếu làm phim tôi sẽ chỉ quay phim về chính mình. Tôi nên nhường người khác còn say mê và nhiệt huyết tiếp tục với nghề”. Hiện ông đều đặn đi dạy về điện ảnh quanh thế giới và làm cố vấn cho nhiều nhà làm phim trẻ.
    Cách mạng ngành phim
    Không chỉ là mô hình mẫu cho sự nghiệp rực rỡ của một đạo diễn, Sex, Lies and Videotape còn được đánh giá là câu chuyện chưa bao giờ lỗi thời về tình yêu, tình dục trong thời đại của truyền thông. Lúc ra mắt, nhan đề phim đã trở thành cảm hứng cho hàng trăm tít báo, phim truyền hình, điện ảnh, sản phẩm media.
    Sex, Lies and Videotape quan trọng với lịch sử điện ảnh bởi đây là tác phẩm khiến cho dòng phim độc lập có chỗ đứng vững chắc trong tương quan với điện ảnh thương mại chính thống. Trong cuốn Down and Dirty Pictures (2004), Peter Biskind viết: “Sự thành công toàn cầu của tác phẩm ngân sách thấp này tạo ra cuộc cách mạng thúc đẩy dòng phim độc lập thế giới nảy nở vào thập niên 1990, giúp dòng phim này giờ đây có chỗ đứng không thua kém điện ảnh thương mại thống trị ngoài rạp".
    Từ trường hợp thành công của Sex, Lies and Videotape, công chúng số đông biết đến thể loại phim được làm bởi những đơn vị nhỏ, không phụ thuộc vào những hãng phim khổng lồ vốn thống trị ngành công nghiệp. Các hãng phim lớn sau đó cũng mở trường quay dành riêng cho phim độc lập.
    Những phim như Pulp Fiction (1994) hay Little Miss Sunshine (2006) nối gót thành công của Sex, Lies and Videotape. Hàng loạt nhà làm phim độc lập tiêu biểu như Quentin Tarantino, Kevin Smith và Woody Allen có chỗ dựa và thành danh với người hâm mộ điện ảnh sau Steven Soderbergh.
    Nhà phê bình Henry Barnes khẳng định trên The Guardian hôm 17/4: "Steven Soderbergh đã định hình điện ảnh của hai thập kỷ qua".
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  17. Possession (1981) là một bộ phim kinh dị tâm lý của đạo diễn Andrzej Żuławski, nổi bật với những cảnh quay ám ảnh và nội dung phức tạp. Phim xoay quanh mối quan hệ rối ren giữa Anna (Isabelle Adjani) và chồng cô, Mark (Sam Neill), trong bối cảnh Berlin những năm 1980.
    Câu chuyện bắt đầu khi Mark trở về từ một chuyến công tác và phát hiện rằng Anna đang thay đổi một cách kỳ lạ. Cô bắt đầu có những hành vi kỳ quái và dường như đang giữ bí mật gì đó. Khi Mark cố gắng tìm hiểu, anh phát hiện rằng Anna đang liên quan đến một sinh vật kỳ lạ, dẫn đến những tình huống đáng sợ và ám ảnh.
    Bộ phim không chỉ đơn thuần là một tác phẩm kinh dị, mà còn khám phá các chủ đề về tình yêu, sự tan vỡ và những cuộc chiến nội tâm. Diễn xuất của Isabelle Adjani được ca ngợi, đặc biệt là trong những cảnh căng thẳng thể hiện sự khổ đau và điên rồ của nhân vật. Possession đã trở thành một tác phẩm cult classic nhờ sự độc đáo và đầy sức ảnh hưởng của nó.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  18. Rider on the Rain (1970) là một bộ phim hình sự tâm lý của đạo diễn René Clément, với sự tham gia của Charles Bronson và Jill Ireland.
    Câu chuyện xoay quanh một người phụ nữ tên là Margo (do Jill Ireland thủ vai), người sống tại miền nam nước Pháp. Một ngày nọ, cô bị tấn công bởi một kẻ lạ mặt, nhưng trong quá trình tự vệ, cô đã giết chết hắn. Để che giấu tội ác, Margo quyết định giấu xác và tự mình giải quyết mọi thứ.
    Tuy nhiên, một viên cảnh sát điều tra tên là Léon (Charles Bronson) bắt đầu nghi ngờ và theo dõi cô. Margo phải đối mặt với những khó khăn và bí mật trong quá trình này, khi mà quá khứ của cô dần được phơi bày và những mối liên hệ giữa hai nhân vật trở nên phức tạp hơn.
    Bộ phim không chỉ tập trung vào yếu tố hình sự mà còn khai thác tâm lý nhân vật, tình yêu và sự sinh tồn, tạo ra một bầu không khí hồi hộp và căng thẳng.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  19. Sau sự kiện trong phần trước, thanh tra Trần Gia Câu bị giáng chức xuống phục vụ tại lực lượng cảnh sát giao thông. Nhiệm vụ mới của Gia Câu rất vừa ý với Mỹ - bạn gái anh. Cô rất vui khi bạn trai của mình không còn phải đảm nhận các vụ án nguy hiểm và có nhiều thời gian hơn để chăm sóc cô.
    Tuy nhiên, Gia Câu sớm gặp lại trùm ma túy Chu Thao và cánh tay phải của hắn là Cao Ước Hàn. Chu Thao được các bác sĩ kết luận là chỉ còn sống được ba tháng nữa do trọng bệnh. Vì vậy hắn được tại ngoại để chữa bệnh. Chu Thao thề rằng ngày nào hắn còn sống thì cuộc sống của Gia Câu sẽ không yên bình. Cao Ước Hàn cùng một vài đàn em xuất hiện tại chung cư của Gia Câu và đe dọa anh. Cảm thấy không an toàn, Gia Câu bảo Mỹ về nhà dì của cô lánh tạm. Nhưng hôm sau, Cao Ước Hàn và đồng bọn tìm ra chỗ ở của Mỹ, hành hung cả hai dì cháu. Gia Câu sau khi nghe được tin, anh lập tức đi tìm Cao Ước Hàn và đồng bọn. Bọn họ đã có một trận ẩu đả khiến Gia Câu một lần nữa bị kỷ luật vì có hành vi quấy rối trật tự công cộng và phá hoại tài sản công dân.
    Xấu hổ, Gia Câu quyết định rời khỏi lực lượng cảnh sát Hoàng gia Hồng Kông. Anh cùng với Mỹ chuẩn bị sang Bali du lịch sau sự cố. Khi anh đang ở bàn đăng ký du lịch trong khu mua sắm thì được các đồng nghiệp thông báo nơi này đã bị đặt bom. Với trách nhiệm của một cựu cảnh sát, Gia Câu lập tức giải tán mọi người khỏi nơi nguy hiểm. Khi sếp Lý đến hiện trường thì chẳng thấy gì nên cho rằng Gia Câu đã vượt quá giới hạn của một công dân. Nhưng vài phút sau, toàn bộ khu mua sắm bị nổ tung trong sự bàng hoàng của mọi người.
    Sau sự kiện trên, Gia Câu được phục hồi hoàn toàn chức vụ và lãnh trách nhiệm giải quyết vụ đánh bom. Trong quá trình điều tra, Gia Câu đã lén cài thiết bị nghe trộm trong công ty sở hữu khu mua sắm và anh biết được thông tin bọn đánh bom đang tống tiền ban giám đốc. Từ đó Gia Câu tìm được một tên trong bọn đánh bom. Tên này bị câm, điếc nhưng võ nghệ cao cường và là một chuyên gia thuốc nổ.
    Bọn đánh bom biết cảnh sát đang điều tra chúng, mà người dẫn đầu là Gia Câu, nên đã tổ chức đánh bom cơ quan cảnh sát. Bọn chúng đòi tăng tiền chuộc và bắt Mỹ nhằm dụ Gia Câu vào bẫy. Bọn chúng bắt anh phải mang tiền chuộc về cho chúng với người đầy thuốc nổ hòng đối phó với sự ngăn cản từ phía cảnh sát. Sau khi lấy tiền, Gia Câu lái xe đến một đường hầm. Vì không nhận được tín hiệu khi ở trong đường hầm, kíp nổ không hoạt động. Gia Câu tháo chúng ra và đi tìm bọn tội phạm. Cuối cùng sau một trận hỗn chiến với nhóm ba tên đánh bom tống tiền, Gia Câu đã đánh bại bọn chúng và giải cứu bạn gái thành công.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  20. "The Stronghold" (2020) là một bộ phim hành động, tâm lý dựa trên những sự kiện có thật. Câu chuyện xoay quanh một nhóm lính đặc nhiệm Pháp trong những năm 2010, khi họ được giao nhiệm vụ bảo vệ một ngôi làng ở Afghanistan khỏi sự tấn công của Taliban.
    Các nhân vật trong phim không chỉ phải đối mặt với nguy hiểm từ bên ngoài mà còn phải giải quyết những mâu thuẫn nội bộ và sự mệt mỏi tinh thần do áp lực chiến tranh gây ra. Tình huống trở nên căng thẳng khi họ phải tìm cách bảo vệ dân làng, đồng thời duy trì sự đoàn kết trong đội.
    Phim mang đến một cái nhìn sâu sắc về cuộc sống của những người lính, những quyết định khó khăn mà họ phải đưa ra, và cái giá của chiến tranh. Với sự kết hợp giữa hành động và tâm lý, "The Stronghold" không chỉ đơn thuần là một bộ phim chiến tranh mà còn khám phá những vấn đề nhân văn phức tạp.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  21. Fallen angels (Tên Việt hoá : Đoạ Lạc Thiên Sứ ) là một bộ phim của đạo diễn nổi tiếng người Hồng Kông – Vương Gia Vệ, tác phẩm là mạch chuyện nối tiếp, được phát triển dựa trên tác phẩm Trùng Khánh Sâm Lâm trước đó của ông. Cả hai tác phẩm đều mang về cho Vương Gia Vệ nhiều giải thưởng nhất định tuy nhiên theo góc nhìn cá nhân thì mình thích Đoạ Lạc Thiên Sứ hơn là Trùng Khánh Sâm Lâm.

    Đoạ Lạc Thiên Sứ là một bộ phim xoay quanh câu chuyện về một sát thủ (Ming – Lê Minh), đối tác của anh ta (Lý Gia Hân) và một doanh nhân kiêm tội phạm (Hà Chí Vũ). Tất cả cuộc sống, nghề nghiệp và tình yêu của họ va chạm và ảnh hưởng lẫn nhau trên những con phố của Hồng Kông mà hầu hết họ không hề hay biết. Phim sử dụng cách kể chuyện song song, hai câu chuyện tưởng chừng riêng biệt nhưng luôn đan xen lẫn nhau tại một thời điểm nhất định.
    Ming là một sát thủ, lười suy nghĩ, thích hành động khi mọi việc đều đã được sắp xếp. Vẻ ngoài lạnh lùng, sẵn sàng giết người khiến nhiều người lầm tưởng anh vô cảm nhưng bên trong anh luôn mang cho mình một tâm tư, nỗi buồn hơn là sự máu lạnh hay phẫn nộ của một sát thủ. Cô gái đối tác của anh, một cô gái phóng khoáng và hoang dại, dù trong lòng đã thích anh từ lâu nhưng vẫn duy trì một mối quan hệ làm việc rất nghiêm túc với Ming. Cô thường dọn dẹp căn hộ nơi Ming sống, ngồi cùng một chỗ anh hay ngồi tại quán bar anh thường lui tới để có cảm giác được gần anh hơn. Biết được tình cảm của cả cô lẫn cô gái Tóc vàng, mối tình một đêm rất tình cờ của anh, Ming không thể đáp lại tình cảm của cả hai. Anh chấp nhận chọn cuộc đời của một sát thủ, mọi quyết định của anh được lập trình bởi ông chủ của anh, một cuộc sống đơn giản đến mức đơn độc.

    Câu chuyện thứ 2 về Hà Chí Vũ, một tên tội phạm bị câm từ nhỏ tự lựa chọn cuộc sống cho mình như một doanh nhân. Bị câm cùng với tính cách và một cuộc sống dị biệt đã biến hắn trở thành một kẻ cô đơn. Tình cờ gặp được Charlie (Dương Thái Ni), một cô gái đang trên bờ vực sụp đổ của tình yêu. Kẻ dị biệt tưởng chừng như đã tìm được tình yêu đầu của cuộc đời mình nhưng ai ngờ sau một thời gian gặp lại, Charlie đã có cho mình được một tình yêu mới, bỏ lại một mình Hà Chí Vũ để một lần nữa, anh lại trở thành một kẻ dị biệt sống cuộc sống cô đơn, tự tạo nên hạnh phúc trên những mộng tưởng của bản thân.
    Xem Đoạ Lạc Thiên Sứ khiến khán giả có thể cảm nhận được chất “ngông” trong phong cách làm phim của Vương Gia Vệ. Một kiệt tác điện ảnh được làm nên từ sự khác biệt, một tác phẩm không sợ khán gỉa của nó. Đối với những ai đã quen thuộc hay là fan của Vương Gia Vệ thì không nói. Nhưng các khán giả, người xem mới sẽ khó có thể tập trung hoặc dễ chán nản với cách kể chuyện tách rời, chậm rãi, hiếm khi xuất hiện các đoạn cao trào. Tuy nhiên đó mới chính là cái hay của phim Vương Gia Vệ khi các nhân vật được kéo lại gần theo một cách chậm rãi thông qua những tình huống tình cờ, tạo nên mạch chuyện đậm chất Vương Gia Vệ. Qua đó, người xem phần nào cảm được nỗi cô đơn, sự dằn vặt trong nội tâm của các nhân vật. Nội dung phim không được truyền tải chủ yếu qua lời thoại mà qua việc đặc tả hành động của các nhân vật. Khiến nhiều khi mình có liên tưởng nó giống một bức tranh hay những bức ảnh được cho chạy liên tục một cách nối tiếp hơn là một bộ phim (thật ra cũng đúng vì phim ngày xưa dùng bánh film để quay). Những nhân vật cũng hiếm khi được đặt chung với nhau. Ngoài cảnh cô gái Tóc Vàng quen ở hàng ăn vui đến phát điên khi Ming che mưa cho cô suốt dọc đường về và ngay tức khắc gào khóc khi Ming nói không thể ở lại bên cô. Hình ảnh Hà Chí Vũ ngửi tóc người anh yêu, cô gái đối tác của Ming tự thoả mãn bản thân trên chiếc giường mà Ming hay nằm là những hình ảnh gây ám ảnh nhất. Phân cảnh Hà Chí Vũ với người cha tuy cũng rất hay và cảm động tuy nhiên mình cảm nhận nó vẫn chưa được đầu tư kỹ lắm kiểu làm vẫn chưa tới nên sau khi xem cũng không để laị ấn tượng mạnh mẽ lắm.
    Bộ phim có một kết thúc mở, điều này thực sự đánh vào tâm lý của những khán giả có chung độ tuổi với nhân vật trong phim. Mất phương hướng, cảm thấy bế tắc trong việc tìm kiếm hướng đi của bản thân trong tương lai y hệt những nhân vật trong phim. Đồng thời tính giấc nhận ra rằng ai rồi cũng sẽ có thời điểm hạnh phúc, thời điểm chia ly. Ký ức đẹp hay buồn, những nụ cười hay khổ đau, tất cả rồi sẽ đều tan biến như giọt nước mắt trong làn mưa. Điều quan trọng là hãy giữ cho tâm mình bất biến và luôn hướng tới tương lai để truy tìm hạnh phúc.
    Với thói quen luôn phân tích hay để ý đến những yếu tố khoác ngoài nội dung phim thì phong cách quay phim của Chris Doyle cùng soundtrack của bộ phim cũng đóng góp một phần không nhỏ cho thành công. Những thước phim, khung hình sử dụng lens máy góc rộng, góc quay cận mặt lấy nhân vật làm trung tâm đã tôn hết vẻ đẹp diễn xuất của người diễn. Những hình ảnh sống động, mãnh liệt xong cũng không kém phần ảm đạm, u tối với việc sử dụng ánh sáng yếu, làm nổi bất ánh sáng của ánh đèn đường leo lắt, ánh đèn neon chập chờn của các cửa hiệu, luân chuyển giữa film màu và đen trắng đã tạo nên một kiệt tác điện ảnh đúng nghĩa.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  22. "The Ladykillers" (1955) là một bộ phim hài của đạo diễn Alexander Mackendrick, nổi tiếng với sự kết hợp giữa hài hước và tội phạm. Câu chuyện xoay quanh một băng nhóm tội phạm do giáo sư Marcus Mortimer dẫn đầu, gồm một nhóm bốn tên tội phạm khác. Họ thuê một bà lão dễ tính, bà Wilberforce, sống một mình trong một ngôi nhà ở London, làm nơi ẩn náu cho kế hoạch cướp ngân hàng của mình.
    Bà Wilberforce không hề nghi ngờ gì về những hoạt động của nhóm tội phạm, nhưng với tính cách hồn hậu và sự ngây thơ của mình, bà lại trở thành trở ngại cho họ. Khi âm mưu cướp ngân hàng diễn ra, những tình huống hài hước và căng thẳng phát sinh, dẫn đến một loạt các sự cố dở khóc dở cười.
    Phim nổi bật với sự diễn xuất xuất sắc của các diễn viên, đặc biệt là Alec Guinness trong vai giáo sư Mortimer. "The Ladykillers" không chỉ mang lại tiếng cười mà còn chứa đựng những thông điệp về lòng tốt và sự ngây thơ giữa một thế giới tội phạm khắc nghiệt. Phim đã trở thành một tác phẩm kinh điển của điện ảnh Anh và được yêu thích qua nhiều thế hệ.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  23. Trong cuốn truyện Film Club có một chi tiết như thế này, anh chàng Jesse khi được bố giới thiệu bộ phim đầu tiên The 400 Blows, đã xem mà không đọng lại cảm xúc gì mấy. Trong khi đó, khi ông bố quyết định chọn bộ phim tiếp theo là Basic Instinct, cậu con đã con một cách say mê, và khi hết phim, cậu chạy vội vào nhà vệ sinh, và bước ra với vẻ mặt rạng rỡ và nói với bố rằng đây là một bộ phim tuyệt đỉnh. Ông bố suy ngẫm trong đầu rằng cậu con nên coi trọng những bộ phim như The 400 Blows hơn, dù rằng phim này đúng là tuyệt vời. Có lẽ ông ấy hàm ý rằng chúng ta nên cố gắng xem qua những bộ phim hay để cảm nhận được những ý nghĩa sâu xa về nghệ thuật cũng như về nhân văn của nó, chứ đừng để mình bị cuốn hút bởi sự nóng bỏng của những cảnh phim mà rồi mới chú ý đến nó.
    Truyện phim kể về việc điều tra một vụ án mạng của một nhà đầu tư, ông ta chết trên giường khi đang quan hệ với một ai đó. Và nghi phạm đầu tiên là một nữ nhà văn, người có vẻ như đang có mối quan tâm đặc biệt đến Nick, thanh tra vụ án này. Và từ vụ án, mà nhiều mối liên hệ được lộ ra, liên quan đến rất nhiều người xung quanh Nick, khiến anh ta bắt đầu bối rối.
    Và như đã nói, bộ phim này cũng rất tuyệt vời, và ông bố đã có một nhận xét như sau: “Nó gợi lên một nỗi khiếp sợ dễ chịu”. Cái hay của bộ phim cũng là ở chỗ đấy. Quả thực, nó dẫn dắt cảm xúc khán giả rất tốt. Bạn hãy tưởng tượng cảnh đầu phim, là một cảnh nóng bỏng, khi một cô gái tóc vàng đang ngồi trên người một người đàn ông và quan hệ với ông ta. Cả hai thân người chuyển động, những tiếng rên la, hai tay người đàn ông được cột vào đầu giường bằng một chiếc khăn lụa Hermes trắng. Thân hình gợi cảm của người phụ nữ sáng trên màn hình. Cô ấy ngửa người ra sau, lộ ra bộ ngực căng tròn. Mọi khung hình sẽ khiến bạn cảm thấy chính mình cũng rạo rực và bị kích thích. Và trong khi đã đẩy người xem lên đỉnh như thế, đột nhiên cô gái tóc vàng lấy ra một đồ dùng để đập đá và đâm liên tiếp vào ông ta, khi còn đang hưng phấn trên giường. Những cái vết thương càng bất ngờ sẽ càng gây đau đớn. Do vậy, người đàn ông khi bị đâm tới tấp, giữa những khoái cảm như thế, và cả bạn, hãy tưởng tượng, khi đang xem một cảnh nóng như thế, đột nhiên có tiếng la, và máu bắn tung tóe. Một từ có thể miêu tả, đó là cứng họng.
    Chính vì thế, khi đến cảnh nóng nổi tiếng của hai nhân vật chính, những người coi lần đầu tiên sẽ hồi hộp. Họ sẽ vẫn bị cuốn theo hưng phấn của hai nhân vật trên màn ảnh, nhưng với tâm trạng đề phòng, vì không biết liệu anh ta có bị giết hay không.
    Sharon Stone có vẻ như càng nổi tiếng hơn sau phim này. Phải công nhận rằng cô có thân hình rất đẹp và gợi cảm. Nhưng nếu bạn xem phim bạn cũng sẽ công nhận rằng cô ấy không chỉ có thế. Cô ấy sẽ không được nhắc nhiều đến thế, nếu chỉ vì một cảnh nóng với Michael Douglas, mà còn vì cái cánh cô ấy đối đáp ngang tàng khi lần đầu gặp hai nhân viên cảnh sát, hay cái cách cô ấy tận dụng sức quyến rũ của mình trong phòng hỏi cung. Diễn xuất của Sharon trong phim này không hề tồi, chính nó làm cho nhân vật ấy gợi cảm và tuyệt hơn vẻ ngoài bội lần. Cái gương mặt cô ấy khi ôm Nick vào lòng, sau khi quan hệ với anh ta hẳn có nhiều điều để khen ngợi. Điều đó nhắc nhở các nữ diễn viên rằng các cô cũng nên chú ý đến diễn xuất của mình nhiều như cách các cô quan tâm đến ngoại hình. Có thể các nữ diễn viên sẽ gây sốt, sẽ kéo chân khán giả đến rạp để xem một cảnh hở hang, khoe những đường cong hoàn hảo, có thể sẽ gây được sự tò mò và ấn tượng ban đầu với những thứ ấy. Nhưng một bộ phim dài đến 100 phút, họ sẽ nhanh chóng chán nếu sau đó cô mặc quần áo vào lại và diễn quá tồi. Họ sẽ nhanh chóng quên cô ngay tức khắc trừ khi cô lại có một cảnh hở hang sau đó, còn nếu không họ sẽ đi tìm mua đĩa phim về, tua đi tua lại cái cảnh cô gây chú ý với họ, tận hưởng cái cảm giác đó, không biết nhân vật của cô sẽ sống chết sau đó thế nào, và nhanh chóng đến rạp xem một phim khác nếu có tin tức rằng có một cô đào nóng bỏng hơn sắp sửa làm một trò tương tự…
    Ngoại hình là lợi thế, là ấn tượng ban đầu, nhưng để giữ chân người xem của bạn mười, hai mươi năm sau, thì phải có kỹ thuật diễn. Mắt xanh tóc vàng rất quyến rũ, nếu bạn biết sử dụng nó.
    Bộ phim này đã hai mươi năm, nhưng cũng rất đáng để các nhà làm phim trẻ học hỏi. Khung hình, ánh sáng, cảnh quay rất đẹp, chúng để lộ những cơ thể rất hoàn hảo và gợi cảm. Cái cảnh đầu, khi gương mặt cô gái tóc vàng được giấu kín, nó khiến cho người xem lần đầu thấy tò mò, và những người xem lại, vẫn thấy rất mê hoặc. Kịch bản phim gay cấn, tình tiết lộ ra liên tục, anh chàng thanh tra, lúc thì tin chắc rằng cô ta là hung thủ, lúc lại nửa tin nửa ngờ, lúc lại thấy rằng cô ấy hoàn toàn trong sạch. Tuy nhiên, điều đó cũng sẽ khiến cho vài khán giả có thể không theo kịp mạch phim khá rắc rối.
    Như đã nói, cảnh phim của Michael Douglas và Sharon Stone là một cảnh nóng nổi tiếng. Và người ta cứ bán tín bán nghi rằng hai người ấy diễn giả hay quay thật… Tuy vậy thì phải nói rằng, cảnh này không thừa. Tuy rằng bộ phim này cuốn hút người ta chú ý đến vì nội dung nóng bỏng của nó, nhưng quả thật, nó hay hơn thế, và những cảnh nóng bỏng trong phim không hề thừa. Tôi nghĩ, hoặc là các nhà làm phim học cách dựng nên những cảnh phim vừa nóng mà vừa có dụng ý, hoặc nói thẳng ra bộ phim này nói về tình dục rồi cứ để những cảnh nóng bỏng như thế, còn hơn làm những bộ phim không về tình dục nhưng lại có những cảnh nóng chẳng liên quan gì ngoài mục đích câu khách mà ai cũng thấy rõ…
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  24. Người đàn ông mặc chiếc áo trùng đen, đeo mặt nạ trắng giống như một xác ướp muốn che giấu gương mặt của mình, ánh sáng tù mù không đủ soi rõ một thế giới đen tối. Ba từ “The Elephant Man” được thiết kế với phông chữ mà người ta có thể dễ dàng bắt gặp tại biển hiệu những rạp xiếc mua vui cho mọi người. Tôi thích bộ phim này ngay từ tấm poster của nó. Một tấm ảnh đen trắng âm u như một thước phim kinh dị cổ điển, những mảng sáng tối lật mở gợi ra câu chuyện về một bóng ma cô độc trong tòa lâu đài của mình.
    Người Voi cô độc, nhưng anh không phải một bóng ma. Cũng không có lâu đài nào dành cho anh cả.
    Nếu chỉ nghe tên, hẳn tôi sẽ nghĩ đến một loạt những Spider man, Batman, X-men, Ant man, Superman và vô vàn các “man” khác. Chắc lại một thể loại siêu anh hùng chiến đấu chống lại thế lực đen tối nhằm cứu lấy thế giới nào đó. Các nhà làm phim Hollywood chưa thấy mệt mỏi với những ý tưởng này sao? Nhưng ngược lại, The Elephant man không kể về một người đàn ông với năng lực siêu nhiên nào hết, nếu có gì đặc biệt về John Merrick, nhân vật chính của tác phẩm, đó chỉ là ở chỗ anh sinh ra đã có cơ thể nhăn nheo phù nề như một con voi.
    John Merrick, ở khía cạnh nào đó, có lẽ giống như một Erik không biết hát trong Phantom of the opera, hoặc một Quasimodo không sống nơi gác chuông nhà thờ lớn trong Notre-Dame de Paris. Anh là một Erik đơn giản hơn và một Quasimodo dịu dàng hơn.  Câu chuyện về anh, vì thế, cũng ít lãng mạn hơn.
    Thế kỷ 19, nước Anh đang ở thời đại hoàng kim của mình. Cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ nhất và lần thứ hai nổ ra đưa Anh quốc trở thành cường quốc số một thế giới bấy giờ. Họ trở thành bá chủ cho tới đầu thế kỷ 20, thậm chí còn có câu “Mặt trời không bao giờ lặn trên đất nước Anh.”. Thế nhưng, trong The Elephant man, tất cả những phồn hoa lộng lẫy của kinh đô London trở nên mờ nhạt. Trong lòng thành phố trang lệ dập dìu những bá tước, tiểu thư, có một rạp xiếc mang tên Victorian Freak show, nơi người ta kiếm tiền bằng cách trưng bày những dị nhân với hình hài quái đản. John Merrick là một trong số đó.
    Bộ phim là một ẩn dụ kinh điển về “sự biến dạng”. Sự biến dạng về hình thức, và sự biến dạng về nhân tính. Đạo diễn David Lynch đặt hai sự biến dạng lên một bàn cân, giữa một bên là John Merrick với những khối u méo mó xẹo xọ như gánh chịu tội lỗi của tạo hóa, và một bên là những kẻ khốn cùng đối xử với anh như một con thú hoang. Chúng không bao giờ hay, anh thuộc cả Kinh thánh.
    Tuy nhiên, nếu chỉ dừng lại ở đó, tôi nghĩ The Elephant Man sẽ chỉ là một bộ phim hay. Motif quái thú đội lốt người hay ngược lại, người đội lốt quái thú, không phải điều gì mới mẻ trong điện ảnh nói riêng và nghệ thuật nói chung. Câu hỏi: “Điều gì làm nên một con người?” cũng là câu hỏi triết học từ xa lắc xa lơ, không cần đợi tới David Lynch lên tiếng. Sự thú vị rõ ràng không phải nằm ở câu hỏi, mà nằm ở câu trả lời.
    The Elephant Man kể về một quái nhân sống trong rạp xiếc được một vị bác sĩ tốt bụng cứu về. Nhưng khi màn cảnh rạp xiếc Victorian Freak Show khép lại, thì lại có một rạp xiếc khác mở ra: một rạp xiếc của xã hội. Lòng tốt của vợ chồng bác sĩ Treves, sự khả ái của bà Kendall, thậm chí sự phóng khoáng của nữ hoàng Victoria, chúng ta đều không thể phủ nhận. Nhưng dường như, ngay cả cái gọi là “lòng tốt” cũng chỉ là một show diễn, điều mà bác sĩ Treves đã đau đớn tự hỏi mình : “Tôi là một người tốt? Hay là một kẻ xấu?” . Ông đưa John Merrick trở về cuộc sống bình thường, song việc làm ấy liệu có phải là đúng đắn? Ông không như lão Bytes bắt John phải diễn trò, nhưng một cách tự nhiên, John trở thành trò cho công chúng thượng lưu quan tâm, và ông thì nhận được sự tán tụng. Dường như trong từng phân cảnh của bộ phim, đều có một kẻ đóng vai diễn viên trưng diện và một kẻ đóng vai khán giả ngắm nhìn. Vậy thì, liệu chăng muốn-trưng-bày-một-điều-gì-đó có phải cái làm nên một con người? Nếu không còn gì để trưng ra nữa, màn kịch sẽ kết thúc, đến khi ấy chúng ta có còn là một con người nữa không?
    Gần 400 năm trước, William Shakespeare từng viết ra một mệnh đề: “Cả thế giới là một sân khấu. Tất cả chúng ta đều là những diễn viên.”. Chưa bao giờ tôi thấy nó đúng hơn thế. Dù là người tốt như bác sĩ Treves hay kẻ xấu như lão Bytes, cuối cùng họ cũng chỉ đang diễn một vai nào đó trong cuộc đời. Với những nhân vật trong The Elephant Man, khán giả là chúng ta. Vậy với chúng ta, khán giả là ai? Có bao giờ đột nhiên chúng ta nghe tiếng vỗ tay tán thưởng và nhận ra, tất cả chỉ là một màn kịch ai đó dựng nên, đã đến hồi kết rồi và chúng ta bơ vơ còn lại một mình trên sân khấu. Đáng buồn thay, khi chúng ta thôi không diễn nữa, cũng là lúc chúng ta đánh mất mối liên hệ với cuộc đời.
    Có một cảnh phim mà tôi đã phải xem đi xem lại, đầu tiên chỉ bởi không hiểu tại sao đến đoạn đó thì mạng load rất chậm, đó là cảnh những kẻ cùng khổ giúp John trốn thoát khỏi chiếc cũi sắt, và đưa anh ra bến tàu trở về Anh quốc. Sau đó, tại nhà ga ở Liverpool, anh bị một lũ trẻ trêu chọc nên khi chạy trốn, anh vô ý làm ngã một bé gái. Một đám đông hỗn tạp và điên khùng đã đuổi theo anh như một bầy linh cẩu hung hăng xâu xé, dồn anh tới góc tường. John thốt lên, với giọng nói ngọng nghịu và tuyệt vọng bởi những biến dạng nơi cơ mặt:
    Bác sĩ Treves từng nói mơ ước duy nhất của anh chỉ là có thể ngủ một giấc an yên như mọi người nhưng không thể vì nếu anh nằm xuống, khối u sẽ đè khiến cho anh không thở được. Vậy nhưng, ở cảnh cuối phim, John Merrick đã quyết định nằm xuống, ngủ một giấc thật ngon, chắc là sẽ không bao giờ dậy nữa. Anh chấp nhận cái chết để một lần được ngủ như một người bình thường. Khao khát làm người, đó mới là biểu hiện nhân tính nhất có thể ở một con người, chứ không phải điều gì khác.
    Nhân nói về nhân vật bác sĩ Trevors, đây có lẽ là nhân vật tôi yêu thích nhất phim. Người thủ vai diễn này là Anthony Hopkins, người sau đó đã đoạt giải Oscar cho vai nam chính xuất sắc nhất với chỉ vỏn vẻn 16 phút xuất hiện trong Silence of the lambs (Sự im lặng của bầy cừu). Tôi đã xem Silence of the lambs từ rất lâu về trước. Tất cả những gì xuất sắc của bộ phim ấy, đối với tôi, đều bị lu mờ hoàn toàn dưới ánh mắt lạnh như một mũi dao vừa hào hoa, vừa bỡn cợt, vừa tàn nhẫn của nhân vật bác sĩ tâm thần ăn thịt người Hannibal Lector. Ấy vậy mà, trong The Elephant Man, tôi suýt nữa đã không nhận ra người thủ vai bác sĩ Hannibal với người thủ vai bác sĩ Treves là một, không phải bởi ngày ấy ông còn trẻ, mà bởi đôi mắt của ông lúc này quá đỗi dịu dàng, nhân từ, hoàn toàn trái ngược với nỗi ám ảnh kinh dị của kẻ khát máu. Nghe nói 50 năm trước ông đã soạn ra bản nhạc And The Waltz Goes On nổi tiếng với tiếng violin của André Rieu. Tôi thực sự bối rối khi nghĩ về con người này, rốt cuộc thì, Anthony Hopkins, ông là ai? Có thể đơn giản chỉ là, ông là một thiên tài. Và tôi thực sự thích ông.
    Quay trở lại câu chuyện về John Merrick, anh ta có lẽ giống với Quasimodo hiện đại hơn là một Erik. Anh ước muốn làm ra mô hình về Nhà Thờ Lớn. Một kẻ dường như bị Chúa ruồng bỏ, nhưng hơn ai hết, anh tin vào Chúa. Tôi nghĩ có lẽ John thậm chí còn chưa từng bước một chân vào Nhà thờ, nơi chắc chắn sẽ có những kẻ nhìn anh như một quái thú và xua đuổi anh. Anh chỉ có thể nâng niu một Nhà thờ lớn thu nhỏ trước khi nằm lên giường và ngủ một giấc ngàn thu. Dẫu sao, không ai nói rằng chúng ta chỉ có thể tương liên với Chúa khi đứng trước cây thánh giá nghe Cha xứ rửa tội. Tình yêu của Chúa rộng lớn hơn thế rất nhiều.
    “Không bao giờ, không bao giờ, sẽ chẳng có thứ gì chết đi. Dòng nước vẫn chảy, ngọn gió vẫn thổi. Mây vẫn trôi và con tim vẫn cất lên nhịp đập. Sẽ chẳng có thứ gì chết đi cả.”.
    John Merrick – Người Voi có thể không phải một siêu anh hùng, nhưng hơn thế, như bà Kendall đã nói, anh chính là chàng Romeo, chàng Romeo trong hình hài xấu xí giữa một thế giới điên cuồng. Chàng Romeo ấy nói:
    Tôi biết tôi được yêu thương.
    Và vở kịch hạ màn. Tôi nghĩ đó là một kết thúc có hậu. Đã lâu rồi tôi chưa xem một bộ phim chính kịch với kết thúc có hậu. Cảm giác thật dễ chịu.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted
  25. Câu chuyện diễn ra vào những năm 1890 ở Utah, nơi một nhóm băng đảng tội phạm khét tiếng đang hoành hành. Nhân vật chính, Silence, là một thợ săn tiền thưởng câm, được biết đến với khả năng chiến đấu xuất sắc và sự lạnh lùng.
    Silence đến thị trấn để tìm kiếm công lý cho cái chết của một người bạn. Trong khi đó, băng đảng tội phạm đang tìm cách tiêu diệt những người mà họ coi là mối đe dọa cho quyền lực của mình. Phim thể hiện sự đối đầu giữa Silence và băng đảng này, cùng với các chủ đề về sự trả thù, công lý và những khía cạnh tăm tối của con người.
    Điểm nổi bật của phim là cách nó phá vỡ các khuôn mẫu thông thường của thể loại cao bồi, với một cái kết bi thảm và những hình ảnh đầy ấn tượng, tạo nên một bầu không khí u ám và sâu sắc. "The Great Silence" đã trở thành một tác phẩm kinh điển, được đánh giá cao về nghệ thuật điện ảnh và thông điệp xã hội.
    • 0 Downloads
    Joker
    Submitted