Jump to content

1 Screenshot

Sau khi đi xem bản musical ở London, xem cả bản kỉ niệm 25 năm tại nhà hát Royal Albert thì mình vẫn thích bản movie nhất, vì nó thỏa mãn gần như các mong đợi của mình cho vở nhạc kịch này :)))))) 1 Christine ngây thơ,1 Raoul si tình, 1 Phantom điên dại nhưng vô cùng đáng thương.

Đầu tiên là Christine. Tuy Emmy Rossum không có được vẻ đẹp hoàn hảo của Sierra Boggess bản 25 năm, nhưng lại có được vẻ trong sáng thuần khiết của 1 thiên thần. Khi nhận vai diễn này, cô mới 16 tuổi và gần như chưa hề có khái niệm nào về nhạc kịch Phantom of the Opera. Giọng hát của Emmy cũng k thể so sánh với Sierra hay Sarah Brightman, nhưng đánh giá đối với bản movie thì vẫn khiến người nghe bị mê hoặc :)))) Diễn biến tâm lí của Christine cũng được triển khai rất tốt, từ khi Christine 1 lòng hướng theo Thiên thần Âm nhạc của mình (khi chưa biết là Phantom), sự sợ hãi bất chợt khi thấy khuôn mặt thật của Phantom nhưng k ghét bỏ, sau đó lại trở thành nỗi ám ảnh thường trực và căm ghét khi Phantom giết người nhằm tìm cách ép buộc cô ở cùng hắn, cuối cùng là sự xót thương cho sự cô độc của Phantom và chút ray rứt khi k thể trả ơn người đã đưa mình đến với danh vọng. Vể khoản này thì các Christine đều thể hiện rất khá, k có gì để phàn nàn. Cảm xúc của mình về hình tượng Christine hầu như k khác nhau mấy qua các bản nên bản của Emmy có thể nói vẫn k hề khiến mình thất vọng :3

Tiếp đến là Raoul. Mình cũng khá thích bản của Paltrick Wilson. Được cast đầu tiên trong dàn, lại là dân biểu diễn nhạc kịch nên k cần nghi ngờ gì chất giọng của Paltrick rồi. Tuy tạo hình Raoul trong movie nhìn hơi mảnh khảnh và yếu ớt, nhưng đoạn đấu kiếm với Phantom (k hề có trong bản nhạc kịch) đã đạp bay nhận định đó :)))))) Cơ mà tạo hình đó lại gợi chút cảm giác của Charming Prince, rất dịu dàng và tinh tế. Raoul yêu Christine từ lần đầu tiên nghe cô hát, sau đó luôn hỗ trợ cô trong quá trình thành danh của Christine và thể hiện tình cảm rất rõ ràng. Phản ứng của Raoul do Paltrick đóng khi nhìn thấy Christine sợ hãi vì bị Phantom ám ảnh là sự an ủi, vỗ về và trấn an cô. Sự dịu dàng thể hiện từ ánh mắt đến cử chỉ, không giống như bản Hadley Fraser đóng trong nhạc kịch kỉ niệm 25 năm. Nhìn anh ta mình có cảm giác Raoul lúc nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống Christine vậy. Nếu lời bông đùa mời Christine đi ăn tối của bản Paltrick đóng là sự nhẹ nhàng hóm hỉnh, thì bản Hadley dùng giọng gằn và giật cục kiểu ra lệnh và ép buộc Christine phải chấp nhận vậy. Còn đoạn Christine sợ hãi thì phản ứng của Raoul do Hadley đóng y như kiểu ” Em làm ơn thôi đi đc k? Anh phát ngán về sự hoang tưởng về 1 bóng ma nào đó của em rồi?” với đôi mắt gườm gườm như muốn giết người và vẻ mặt cau có giống như chuẩn bị đánh nhau ấy :v Mình nghĩ Christine mà lấy Raoul này thì sau hắn gia trưởng lắm đây =)))) Thế nên bản 25 năm mình ship Christine vs Phantom cơ, đoạn Phantom ra chào lần cuối, Christine chạy ra ôm eo Phantom từ đằng sau rất cute, sau đó Phantom bế xốc Christine lên rồi bước vào trong sân khấu, lãng mạn dã man :”>

Vai cuối cùng, cũng là vai phức tạp nhất : Phantom. Thực ra từ ngày xưa hồi xem bài Phantom of the Opera do Sarah Brightman biểu diễn với Antonio Bandera, trong tưởng tượng của mình Phantom là kẻ có khuôn mặt rất xấu xí và bị người đời ghẻ lạnh vì khuôn mặt đó, nhưng bù lại hắn lại có khí chất của 1 thiên tài, và có 1 vẻ sexy rất khó cưỡng lại. Nói chung là ngoài cái mặt được che đi thì từ dáng vẻ, động tác đi đứng, giọng nói đều phải toát lên 1 sự quyến rũ đầy bí ẩn :”> Hôm đi xem nhạc kịch ở rạp Her Majesty, ấn tượng đầu tiên khi thấy Phantom là sao chú vừa lùn vừa bụng bia (??!!) ;______; Giọng hát thì k bàn vì được cast vào vai đó thì giọng cũng phải có số có má lắm, nhưng k có cốt cách j toát ra hết :((((((( Thực sự là mình chỉ thấy được phần ”Beast” điên cuồng, mù quáng của Phantom chứ k cảm được phần ”Người” đầy mặc cảm và cô độc của 1 kẻ bị xã hội ruồng bỏ và k có được người mình yêu. Ah k phải vì hạn chế góc nhìn nên k cảm được đâu nhé, bản 25 năm do Ramin Karimloo vẫn thế hiện cảm xúc rất tốt, lại có được cả cốt cách của Phantom mà mình mong đợi :”> Nhưng phải công nhận lên phim, các đoạn độc thoại của Phantom được đẩy lên rõ ràng và được đặc tả nhiều hơn, nên cảm nhận cũng rõ ràng hơn. 1 trong các đoạn mà bản nhạc kịch k có đó là lúc Phantom nhặt bông hoa hồng đỏ mà hắn đã tặng Christine trước đó, nay bị vứt trên nền tuyết trắng. Gerard Butler đã thể hiện rất tốt trường đoạn cảm xúc của Phantom lúc đó, sự cay đắng đau đớn đến tột cùng khi tình cảm của mình dành cho Christine bao năm nay ”bị phản bội”, khi cô dành trái tim mình cho ngài Công tước trẻ Raoul. (Đã thế còn phải chứng kiến 2 đứa nó tỏ tình rồi hôn nhau mấy lần trước mặt mình, k đắng lòng mới lạ :v) Trái tim biết yêu lần đầu của Phantom tan vỡ, hắn nâng bông hồng lên, nhìn nó rồi khóc 1 cách đau khổ. Sau đó hắn bóp nát bông hồng và cặp mắt chuyển từ đau đớn sang căm hận, đánh thức phần Thú trong hắn để giành láy Christine. Mình thực sự rất thích phân đoạn này, vì nó mới mẻ và gây nhiều cảm xúc hơn hẳn phân đoạn gốc trong nhạc kịch.

Quote

 

”Ta đã cho em âm nhạc của ta…

Ta đã chắp cánh cho giọng hát của em…

Và giờ xem em đã trả ơn ta thế nào: Quay lưng với ta và phản bội ta thế này đây.”

 

 Ngoài ra thì Phantom của Gerard Butler cho mình hơn cả mong đợi : 1 Phantom điên dại và lạc lối, nhưng lại cực kì cuốn hút và bí ẩn, mang theo mình vẻ cô độc và đáng thương hơn bất kì bản Phantom nào khác. Có lẽ đạo diễn phim cũng muốn làm nổi bật điều này nên trang phục của Phantom đều rất tôn dáng và lịch thiệp. Tạo hình Phantom này cũng k ghê rợn như Phantom nhạc kịch, với chỉ nửa khuôn mặt dị dạng và mất 1 phần tóc, vẫn khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp trai (vốn có) của Gerard Butler =)))))) Phantom trong nhạc kịch nhìn giống như 1 nạn nhân bị tạt axit hay bỏng nặng vậy, k chỉ có khuôn mặt bị tàn phá mà phần tóc cũng bị mất sạch, chỉ còn lưa thưa vài sợi nhìn vô cùng đáng sợ ;____;

Còn lại thì các trường đoạn khác của Phantom 2 bản movie và 25 năm k quá khác nhau là mấy, nên mình tạm k bàn đến

Các nhân vật phụ của phim cũng khá tròn vai, từ em Meg aka loa phường về vụ ”Phantom of the Opera”, 2 ông chủ nhà hát ”tát nước theo mưa” cho đến bà ca sĩ Opera chảnh chó bị dìm hàng gần chết =)))) Chỉ duy có nhân vật Phu nhân Giry của bản phim là  mình k thích bằng bản nhạc kịch, vì tạo hình khá hiền và trẻ. Tạo hình 1 người phụ nữ mặc đồ đen, quấn tóc lên cao với khuôn mặt nghiêm nghị với những đường nét sắc sảo cùng cây gậy lúc nào cũng cầm tay trong bản nhạc kịch thích hợp với phu nhân Giry hơn, vì bà ta gần như là Quản lí về khâu diễn viên của nhà hát, cần có vẻ nghiêm khắc và khó tính để át vía tụi diễn viên trẻ :)))) Thêm nữa, 1 chi tiết trong phim là chính Phu nhân Giry đã giải thoát và đưa Phantom vào Nhà hát từ khi cả 2 còn rất trẻ, khiến mình cảm thấy k hợp lí lắm. 1 người có khả năng quản lí và đe nẹt người khác như phu nhân Giry, k lí nào lại không biết cách hướng dẫn, chỉ dạy để Phantom có tính người hơn là để kệ cho hắn trở thành ”bóng ma của Nhà hát”. Cũng như bản nhạc kịch, bà ta biết hết mọi thứ, thậm chí thấy ngay trước mắt nhưng k hề dám làm gì Phantom, mà chỉ gián tiếp làm người phát ngôn cho hắn ta.

Về mặt hình ảnh thì mình siêu thích đoạn đầu phim, khi tiếng nhạc bài Overture của phim vang lên và tất cả khung cảnh quay ngược từ sự hoang tàn bụi bặm mang màu đen trắng sang sự tráng lệ xa hoa đầy màu sắc của nhà hát Opera khi nó vẫn đang trong thời kì hoàng kim của mình. Visual effect đoạn này cực kì thích mắt và ấn tượng luôn ;v; Có lẽ vì mình rất khoái màu vàng kim của nhà hát chăng :”> 1 đoạn nữa là bài ”The Phantom of the Opera” kinh điển, khi Phantom dẫn Christine xuống nơi ở của hắn nơi cống ngầm dưới nhà hát. Khác với nhạc kịch, các chân nến thực sự trồi lên từ mặt nước (chứ k phải trồi từ sân khấu lên), và lửa ở ngọn nến đã rực cháy ngay sau khi ló khỏi mặt nước, hôm trước có đọc ở đâu đó là cảnh này quay 1 lần ăn luôn, từ sau k làm được như thế nữa ;o; Đoạn cuối cùng là cảnh quay bài Masquarade, 1 trong những cảnh thực sự đột phá so với bản nhạc kịch sân khấu. Ở nhà hát, không gian đa phần là màu đen để tạo thêm chiều sâu cho sân khấu và để chuẩn bị cho các phân cảnh tiếp theo nên trang phục cho bài hát này cực kì rực rỡ và bắt mắt. Đó cũng là đoạn đầu tư công phu nhất cho bản nhạc kịch, với dàn dựng sân khấu và trang phục hoành tráng nhất. Người xem sẽ k khỏi lóa mắt về độ lấp lánh và cầu kì của trang phục trong bài hát này, cùng không khí vui tươi của nó. Nhưng trong bản movie, background chính lại là màu vàng kim của nhà hát thật, vậy nên màu chủ đạo của bài Masquarade trong này lại là đen trắng,đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả *v* Cộng thêm vào đó, không gian trong phim được giãn rộng hơn nên các diễn viên k bị lẫn lộn vào nhau, đội hình nhảy cũng rõ ràng và đẹp hơn. Thêm vào đó là việc sử dụng quạt để tạo điểm nhấn 2 tầng mặt nạ cũng rất thú vị và độc đáo XD Mình thích bản Masquarade này hơn bản nhạc kịch rất nhiều ❤

Về khoản âm nhạc, dù không được hoành tráng như bản nhạc kịch nhưng vẫn quá đủ cho bản movie, thực sự không có gì để chê cả. Có thể nói âm nhạc trong The Phantom of Opera bản movie hơn hẳn 1 bậc so với Les miserable bản movie, dù ra trước tới tận 8 năm ;____; Người ta có thể cảm nhận được không khí của phim Phantom of the Opera tốt hơn hẳn trong khi âm nhạc trong Les miserable movie khá yếu ớt và k lột tả được sự hùng tráng vốn có của nó.

Tóm lại thì, nếu so về chất lượng âm nhạc, hẳn mình sẽ chọn bản 25 năm hoặc bản 1989 của dàn London mà Sarah Brightman đóng vai chính. Mình cũng thích Christine của Sierra Boggess và Phantom của Ramin Karimloo nhất, nhưng nếu xem để mãn nhãn về cả hiệu ứng và diễn xuất nhất thì mình đánh giá bản movie năm 2004 hơn hẳn *v*

User Feedback

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Guest
  • This will not be shown to other users.
  • Add a review...