Jump to content

1 Screenshot

Lấy cảm hứng từ câu chuyện cổ Công chúa ngủ trong rừng và từ phim hoạt hình Sleeping Beauty năm 1959 của Disney, Maleficent là một kiểu bình cũ rượu mới, cổ tích được thổi vào hơi thở hiện đại nhưng hoàn toàn thuyết phục, không phải kiểu nửa vời. Quả thật, bộ phim khiến mình không lãng phí giấy phút nào vì nó rất tròn trịa, vừa đủ, không thừa, không thiếu, mấy tình tiết khiêng cưỡng khá ít, nằm trong mức chấp nhận được. Và vì không hề trông đợi gì mấy nên mình hoàn toàn enjoy và… thỏa mãn.

Đúng như cái tựa phim: Maleficent – Tiên Hắc Ám, bộ phim gần như được đo ni đóng giày cho Angelina Jolie. Bộ phim đánh dấu sự tái xuất màn bạc từ sau The Tourist (2010) của nàng, với vai trò diễn viên chính, nhà sản xuất…. nên tất nhiên không chỉ là một villain, nàng kiêm luôn… hero của bộ phim, tha hồ mà tung tẩy.

Mình phục nhất phần hóa trang, trang phục của ekip làm phim đã biến hóa cho Angelina quá đạt từ tạo hình cho đến thần thái của một cô tiên lương thiện trong sáng, một nàng tiên dũng mãnh với đôi cánh và cặp sừng ấn tượng bảo vệ xứ Moors, hình ảnh mỏng manh gợi cảm khi yêu, đến ma quái liêu trai khi lang thang trong rừng rậm chờ đợi người tình, hung hãn đau đớn khi biết mình bị bội phản và bạo liệt điên cuồng khi trả thù.

??????????Với tài năng đang độ chín mùi, nhan sắc mặn mà đằm thắm và trải nghiệm cuộc sống khá đủ đầy, Angelina đã hóa thân thành một Maleficent đúng theo từng chữ một của từ này theo đúng phiên âm tiếng Hán: Mã Lệ Phi Xuân (từ này sát nghĩa hơn Tiên Hắc Ám đó nha:P )!

Nhưng trên hết, cô làm tôn lên cái nền phim đầy mới mẻ. Một cốt truyện dẫu hoàn toàn không khó đoán vẫn khiến cho người khác thấy bất ngờ, và hơn hết là khá xúc động. Mình đã khóc một lần và cứ nghèn nghẹn suốt cả phần sau của phim. Maleficent là một bộ phim lấy bối cảnh cổ tích, nhưng những tầng nghĩa trong đó có lẽ không dành cho con nít. Chỉ có những người lớn, như mình, trải qua đủ sự đớn đau của tình yêu và bội phản của cuộc đời thì mới thấm thía rằng đừng bao giờ đặt hết niềm tin vào bất kỳ điều gì, ngoại trừ bản thân mình. Cuộc sống thực này, không phải là cổ tích dù bạn là tiên hay thánh, dù bạn mang lòng bác ái bao la thì bạn vẫn sẽ đau đớn nếu gia cố niềm tin bằng hi vọng kiếm tìm nó từ kẻ khác. Bởi làm tổn thương nhau là bản chất của loài người. Hai thế giới của xứ Moors và Human Kingdom cũng là ẩn dụ cho thế giới mơ mộng thần tiên vẫn thường bị cuộc đời đen tối trần trụi này “xâm lăng” và khiến chúng trở nên đầy nhỏ nhen, vị kỷ lẫn thù hận.

Maleficent chính là minh chứng sống động cho điều đó. Dù là một bà tiên đầy quyền lực nhưng ẩn sau sự độc ác của bà không đơn giản bắt nguồn từ sự ghen tị vì không được mời tới Lễ rửa tội để làm mẹ đỡ đầu cho công chúa như trong truyện, mà đó là nỗi đau bị chính tình yêu lớn nhất cuộc đời phản bội, người tình từ thuở nhỏ phản trắc, bị cướp mất thứ quý giá nhất của một vị tiên là đôi cánh. Một trong những phân đoạn xúc động nhất, là khi Maleficent tỉnh dậy cô độc giữa trời băng giá, đôi vai mất cánh tươm máu và nấc rống lên thống thiết đến tận cùng tâm can và sụp đổ tan nát niềm tin về thứ gọi là “tình yêu đích thực”. Sự ghen tuông bạo liệt này làm cho bộ phim trở nên minh xác và thoáng đãng bởi một cái cớ hoàn toàn dễ chấp nhận. Bị che mờ lí trí giữa yêu và hận, khiến Maleficent trở nên đáng thương hơn đáng giận, dần kéo theo sự đồng cảm hợp tình hợp lý của khán giả vì nhân vật chính không như họ mặc định từ hồi còn con nít.

Mình chỉ hơi tiếc là phim có đôi phần hơi dễ dãi trong chuyển biến nội tâm của Maleficent. Ngay từ đầu, bộ phim xây dựng nên hình ảnh Maleficent là một bà tiên quyền lực, là người bảo vệ cho cả xứ Moors nên bản chất của bà dù tình cảm nhưng buộc phải đủ cứng cỏi và tàn nhẫn để tuân theo lời nguyền của chính mình. Ấy vậy mà không. Dù đã nguyền Aurora sẽ bị mũi nhọn của con xa quay đâm trước đêm sinh nhật 16 tuổi và ngủ giấc ngủ ngàn thu, nhưng từ khi Aurora còn bé, được ba bà tiên đưa đi trốn theo lệnh vua, Maleficent đã lặng lẽ theo dõi cô bé, cho cô bé ăn, bảo vệ cô bé, rồi yêu thương cô bé lúc nào chẳng biết. Chi tiết này vốn dĩ sẽ làm hài lòng rất nhiều khán giả nhưng nó thiếu một bước đệm, lý giải cho câu hỏi tại sao Maleficent lại thay đổi nhanh như vậy. Sự mâu thuẫn nội tâm ở đoạn sau khiến tính cách nhân vật thiếu nhất quán và không còn gì để phát triển-> gây ra một chút thất vọng, ước rằng giá mà bà đừng quá mềm yếu. Vì bà vốn dĩ có trái tim ấm áp, muốn làm một điều gì đó để xoa dịu lương tâm bởi những hành động độc ác vốn không thuộc về thiên lương của bà? Haybà thương cô bé đơn giản vì nó là con… người tình cũ? Nghĩ mãi nhưng dù lý giải theo cách nào mình thấy những lý do này đều hơi khiêng cưỡng vì thực chất, lòng ghen tuông, thù hận vì bị phụ tình của con người ta- nhất là phụ nữ là vô đáy. Sẽ rất hay nếu phim có một sự chuyển biến tâm trạng chận rãi và hợp lý hơn. Bằng không, những phụ nữ nhạy cảm, người từng rơi vào tâm trạng của Maleficent sẽ cảm thấy phim có gì đó hơi gợn gợn, ngắc ngứ. Họ sẽ nửa khó hiểu về hành động của bà, nửa tự hỏi vì họ- không phải là một bà tiên- nên vẫn chưa đủ cao thượng để có thể hành động như thế chăng?

MALEFICENTNhưng những khiêng cưỡng nho nhỏ như thế hoàn toàn có thể cho qua vì diễn xuất xuất thần của Angelina. Đặc biệt là phân đoạn bà khóc vì hối hận bên giường của Aurora khi đã cố mang một chàng hoàng tử đến để hôn Aurora hòng hóa giải lời nguyền độc địa của chính mình nhưng bất thành. Và rồi, khi đã hoàn toàn không còn tin vào thứ gọi là tình yêu đích thực thì chính bà lại làm nên điều kỳ diệu đó. Nụ hôn gần như tình mẫu tử từ một bà tiên ác  dành cho chính cô gái của kẻ thù sâu đậm nhất từng bị bà nguyền từ thuở còn nằm nôi, thì nụ hôn ấy chẳng phải là minh chứng cho một tình yêu hơn cả đích thực hay sao? Theo mình, người ta có thể giả vờ yêu, nhưng không thể giả vờ thứ tha. Vì chỉ khi đã thực sự thứ tha, người ta mới có thể quên đi chính nỗi hận thù mà yêu thương kẻ thù ấy lại từ đầu.

Phim nhân văn ở chỗ đã mang một tầng nghĩa mới cho tình yêu đích thực. Đó là thứ không thể nói ra, không thể thấy, mà chỉ có thể cảm nhận trong vài khoảnh khắc của cuộc đời. Tình yêu đích thực trên đời này là có, nhưng không phải từ những tình cảm trai gái đơn thuần, từ một chàng trai cô gái xa lạ, ất ơ nào đó không quen biết. Tình yêu đích thực chỉ có thể đến từ sâu thẳm trong lòng ta khi ta trung thành với bản ngã của chính mình và chấp nhận tha thứ dẫu là những nỗi hận khủng khiếp nhất, thì  lúc ấy chính mỗi chúng ta sẽ tạo ra điều kỳ diệu.

Mình cũng thích hình ảnh cuối phim khi Maleficent sải cánh dũng mãnh bay đi cùng chú quạ của mình. Một hình ảnh có nhiều ý nghĩa. Với mình, đó là sự tự do khi con người ta đã vượt lên tất cả những cảm xúc tầm thường của loài người: yêu thương mãnh liệt nhưng cũng tàn nhẫn đến kiệt cùng. Ai đã trải nghiệm đủ những cảm xúc đó và vượt lên được thì đó sẽ là người chiến thắng dẫu đôi khi cái phải trả cái giá là cô đơn cả đời mình.

Hihi, thoai không bàn phim con nít theo cách người lớn nữa, mệt óc quá. Nói chung là thích phim này nói riêng và mọi phim của Disney nói chung. Làm đẹp quá mà. Mình thích khung cảnh cổ tích phim dựng lên, mê hồn và kỳ ảo đến từng khung hình. Một xứ Moors đẹp như tranh vẽ với những sinh vật kỳ diệu, đến cung điện, ngôi nhà đầy hoa cỏ thần tiên mà ma mị, đầy ắp sắc màu rồi dần dà trở nên u ám, rùng rợn với những con quạ đen, cổ thụ đầy gai nhọn. Nói chung là hệt như trong tưởng tượng của lũ trẻ nhỏ khi chìm vào thế giới của anh em nhà Grimm qua bàn tay phù thủy của đạo diễn chỉ đạo nghệ thuật Robert Stromberg-  người đã giành hai tượng vàng Oscar với Avatar và Alice in Wonderland!

Ngoài ra, phim cũng có cảnh hành động đánh đấm hoành tráng. Các phân đoạn cao trào, mở nút thắt nút nhịp nhàng, cuốn người xem không rời mắt một giây phút nào cho đến hết phim. Đoạn cuối có hậu, những kẻ đáng trả giá đã phải trả giá theo đúng tinh thần của cổ tích. Ngoài ra, phim cũng rèn cho mấy đứa nhỏ tư duy phản biện, đa chiều rằng cổ tích chưa hẳn đã là thật, phía sau những kẻ xấu luôn là cả một câu chuyện dài để kể. Đừng đánh giá ai qua vẻ ngoài nếu bạn chưa ngồi xuống và lắng nghe câu chuyện của họ. Người lớn cũng học được bài học là đừng bao giờ hứa hẹn trong tình yêu, cũng như đừng bao giờ tin lời… người tình 100%. Đau đấy! Cả thể xác lẫn tinh thần như chị Maleficent luôn! 😛

Phim hay, đáng đồng tiền bát gạo. Các cô nên dẫn người iu đi xem để… dằn mặt mấy chàng. Nhất là khúc cuối có cảnh ông vua phản bội té chết nằm một đống: chắc dzui đó!!! Muaahahahaha.

User Feedback

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Guest
  • This will not be shown to other users.
  • Add a review...