Jump to content

1 Screenshot

 X-Men: Days of Future Past (DOFP) là bộ phim đánh dấu sự trở lại của đạo diễn Bryan Singer của hai phần X-Men đầu tiên (Ông này cũng là đạo diễn của một bộ phim rất nổi tiếng khác là The Usual Suspects, một bộ phim thriller mà mọi người cũng nên coi). Thú thực là hồi xưa tui không có xem loạt phim Dị nhân. Tui chỉ bắt đầu xem lại từ đầu sau khi bị ấn tượng với X-Men: First Class, bộ phim hồi sinh lại dòng phim này với một dàn diễn viên trẻ đẹp và tài năng trong vai các Dị nhân lúc còn trẻ. Ngồi nghiền ngẫm mấy phần đầu, kể cả cái tập dở ẹc The Last Stand, tui thực sự thấy xúc động về câu chuyện của những con người đặc biệt này. Bởi vậy, DOFP như là một giấc mơ thành hiện thực của các fan, khi đã hòa hợp một cách xuất sắc hai thế hệ X-Men để tạo nên một bộ phim với một câu chuyện thông minh và nhiều cảm xúc.

Nếu có một tinh thần xuyên suốt các phần của loạt phim này thì đó là sự éo le. X-Men, về cơ bản vẫn là một hội siêu anh hùng của Marvel. Thế nhưng, khác với những bạn khác như Iron Man hay Captain America được người dân tôn sùng và nể trọng, các Dị nhân lại bị xem là những kẻ kỳ dị và lạc loài, bị xã hội sợ hãi và né tránh, thậm chí muốn tiêu diệt để loại trừ hậu họa. Sự éo le ấy lại tiếp diễn trong mối quan hệ tay ba giữa X – Magneto – Mystique mà chúng ta được xem trong First Class và DOFP hôm nay. X và Magneto vốn là hai người bạn thân, đã cùng nhau sát cánh để bảo vệ con người khỏi nguy cơ chiến tranh thế giới. Khổ nỗi, với xuất phát điểm quá khác nhau nên dù gắn bó một thời gian dài, họ vẫn không thể thấu hiểu cho nhau, nhất là trong cách đối xử với con người. Charles là người có khả năng thâm nhập tâm trí của người khác, nhưng éo le thay anh lại không thể hiểu được tâm tư của người bạn thân và đặc biệt là cô gái anh vô cùng yêu quý – Mystique. Điều này càng được nhấn mạnh ở cuối DOFP, khi anh thừa nhận trước giờ đã cố gắng điều khiển Mystique nhưng nhận ra rằng tốt hơn hết nên để cô làm theo ý mình. Một câu chuyện éo le khác là về Wolverine, khi sau khi thay đổi quá khứ thành công nhưng anh không hề biết tương lai ”mới” tốt đẹp đã diễn ra như thế nào suốt mấy chục năm qua. Anh chỉ nhớ về tương lai ”cũ” đầy đau khổ trước đó, và anh đã mất quá nhiều thời gian để xây dựng một quan hệ gì đó với những Dị nhân khác. Cuối cùng, anh vẫn là kẻ cô đơn nhất. Bi kịch. Cái giây phút Wolverine gặp lại Jean Gray và không hiểu vì sao cô còn sống không hiểu sao làm tui thấy buồn hết sức, mặc dù đó đáng ra là tin vui.

DOFP dùng du hành thời gian để kể câu chuyện của mình, đưa Wolverine trở lại quá khứ thời điểm năm 1973, ngay trước buổi Ký kết Hiệp định Paris – một mốc lịch sử quan trọng của Việt Nam để ngăn chặn một loạt sự kiện sẽ dẫn tới sự ra đời của binh đoàn Sentinels hùng mạnh mà trong tương lai ”cũ” sẽ hủy diệt các Dị nhân. À dĩ nhiên là các bạn nên bỏ qua những cái như nghịch lý ông nội để chỉ trích sự bất hợp lý của phim, tại chả có phim du hành thời gian nào hợp lý hết trơn á. Người có khả năng đưa tâm trí Wolverine quay về quá khứ là bé mèo Shadowcat do Ellen Page đóng (dễ thương hết sức), hồi xưa chỉ biết đi xuyên tường nhưng nay đã được lên level thêm skill bá đạo mới. Wolverine được chọn tại có mỗi ông là đủ sức về thể chất để du hành thời gian. Mở đầu phim như vậy nên tui cứ tưởng đây sẽ lại là một bộ phim về Wolverine, nhưng thực ra Wolverine sau đó bị dìm hàng toàn tập, chả làm được cái con khỉ gì, cuối phim lại suýt bị chết đuối. Thực ra cũng không sao, bác Wolverine được ưu ái làm cho hai bộ phim riêng còn gì, nên tui tán thành DOFP tiếp tục tập trung vào X – Magneto – Mystique. Lồng ghép được sự phát triển tâm lý của họ trong một câu chuyện đủ hồi hộp và lôi cuốn không phải là một chuyện dễ, và tui hết sức hài lòng với thành quả đạo diễn Bryan Singer đã làm được trong phim này. Có thể nói, kể từ sau The Dark Knight Rises, DOFP là phim siêu anh hùng đầu tiên khiến tui hoàn toàn thỏa mãn khi rời rạp.

Wolverine (Hugh Jackman) quay về quá khứ và tìm thấy Charles (James McAvoy) sụp đổ trong tuyệt vọng và nghiện ngập sau khi mất bạn, mất gái và mất luôn mục đích sống. Erik (Michael Fassbender) lúc này thì đang bị giam trong nhà tù chắc chắn nhất thế giới ở Lầu Năm Góc do tội ám sát JFK.

(Đúng thế bạn không đọc nhầm đâu. Vụ JFK là một vết nhơ trong lịch sử Mỹ mà cho đến tận hôm nay thế giới bên ngoài, tức là chúng ta, cũng không biết gì rõ ràng về nó. Trong số vô vàn giả thuyết thì có một giả thuyết về viên đạn bay cong, mà làm sao đạn bay cong được; được chứ, chúng ta có bạn Dị nhân đẹp trai lạnh lùng biết điều khiển kim loại mà. Sorry đi lạc đề nhưng kiểu tui thấy rất thích thú với giả thuyết về JFK xoay quanh những Dị nhân, các bạn có thể đọc thêm tại www.thebentbullet.com hoặc tiếng Việt tại trang của anh Phanxine.)

Cô gái Mystique (Jennifer Lawrence) xinh đẹp và sexy lúc này đang tung tăng ở Sài Gòn để tìm hiểu và lập kế hoạch mưu sát Trask, nhà khoa học sẽ sản sinh ra binh đoàn Sentinels. Kế hoạch của cô là giả dạng một viên tướng Việt Nam để tham gia vào buổi họp nơi Trask sẽ trình bày kế hoạch về lũ Sentinels và xử ông. Các bạn sẽ được nghe em Jennifer nói trọ trẹ tiếng Việt dễ thương vô đối, làm lúc trong rạp tui bật cười thành tiếng và bị người ta nhìn chả hiệu có cái vẹo gì mắc cười. DOFP cũng bôi bác Việt Nam vãi chưởng, khi ông tướng VN mê gái chỉ biết nói đúng vài từ tiếng Anh là ”clothes off” =))) không biết có bạn nào thấy bị tổn thương xúc phạm không chứ tui thấy nó buồn cười =)). Hội Dị nhân kịp thời xuất hiện để ngăn Mystique, nhưng bạn Erik lật bàn và xông ra thực hiện kế hoạch riêng. Hàng loạt sự kiện lắt léo khác tiếp tục diễn ra để rồi cuối cùng thay đổi được tương lai vào giây cuối cùng trước khi bọn Sentinels xịt lửa tiêu diệt hội Dị nhân già – cliche hết chỗ nói, nhưng mà thôi phim nào mà chả vậy.

DOFP vẫn là sân khấu của dàn diễn viên trẻ. Diễn xuất của bộ ba James McAvoy – Michael Fassbender và Jennifer Lawrence vẫn không chê vào đâu được, nhưng nếu có một nhân vật phụ khiến khán giả ấn tượng nhất thì chắc chắn đó phải là Quicksilver (Evan Peters). Bạn này xuất hiện ít nhưng lại nổi bật trên màn ảnh, đặc biệt là đoạn bullet time trên nền nhạc Time in a bottle (Jim Croce) vừa đẹp mỹ mãn vừa hài hước. Nhân vật Beast (Nicholas Hoult) cũng được đầu tư chỉn chu, tiêu biểu nhất là đoạn anh bị trói ở đài phun nước và hàng trăm người khác lao vào chỉ trỏ chụp hình. Nó đại diện cho nỗi đau của những Dị nhân cho sự khác biệt của họ và sự vô tâm của con người. Một cảnh xúc động.

Tóm lại, tui thấy DOFP là phim bom tấn hay nhất cho đến nay của năm 2014 và rất đáng tiền cho một tấm vé 3D. Một câu chuyện thông minh với một dàn diễn viên đẹp và tài năng, DOFP hoàn toàn xứng đáng với sự kỳ vọng của fans. Hy vọng X-Men: Apocalypse sẽ tiếp tục phát huy tinh thần này.

User Feedback

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Guest
  • This will not be shown to other users.
  • Add a review...